Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 362 - Kinh ngạc 3

Rồi lại giới thiệu cho Lương Triệu Thành nghe: “Đây là hai người bạn cùng phòng ký túc xá khác của em, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh, các cậu ấy một người là người Giang Tô Chiết Giang, một người là người Hoa Bắc.”
Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh lại chưa từng nghe nói đến chuyện kết hôn của Lâm Khê cho nên sẽ cực kỳ kinh ngạc, sau đó tò mò lại có chút ngại ngùng chào hỏi Lương Triệu Thành.
Có điều chào hỏi xong Vương Nhiên lại cùng Lâm Khê nói: “Bọn tớ đi bên kia xem chút quần áo, hai người cứ từ từ đi dạo nhé.”
Nói xong kéo Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh đi.
Tôn Minh Minh nói: “Cậu vội cái gì chứ, còn chưa nói chuyện được vài câu.”
Vương Nhiên cười nói: “Buổi chiều hôm nay chồng của Lâm Khê phải đi rồi, đương nhiên phải để thời gian cho hai người bọn họ chứ, chúng ta tham gia vào làm gì.”
“Cậu biết Lâm Khê kết hôn rồi à? Chuyện lớn như vậy cậu lại không nói với chúng tớ.”
Ánh mắt của Tôn Minh Minh vẫn còn đang đặt trên bóng người phía trước của Lâm Khê và Lương Triệu Thành, vỗ vào người Vương Nhiên.
“Chuyện này đương nhiên phải để Lâm Khê tự nói rồi.”
Vương Nhiên cười nói: “Nếu không tớ sẽ trở thành bà cô lắm chuyện đúng không?”
Chủ yếu là cô ấy đã thực sự bị Chu Vân Vân dọa sợ rồi.
Hai người lại quấn lấy Vương Nhiên hỏi một lúc, nhưng thật ra Vương Nhiên biết cũng có hạn, còn cái gì cũng không thể nói, chỉ nói rằng: “Tớ làm sao biết được, tớ chỉ gặp cậu ấy hơn các cậu có một chút, đợi buổi tối cậu ấy về thì hai cậu hỏi cậu ấy là được mà.”
Tôn Minh Minh cảm thán: “Đây đúng là người với người không thể so sánh, các cậu xem, cấp ba của chúng ta là như thế nào, mỗi ngày vì bài thi văn hóa mà phát sầu, làm đề luyện đề mệt thành chó, lại còn lo lắng kỳ thi chuyên ngành không so được với người khác, cũng không dám thư thả. Nhưng các cậu nhìn cấp ba của người ta xem, bài thi tác phẩm chuyên ngành thì xuất bản tập hoạ, bài thi văn hoá lại có thể thi được đứng thứ năm toàn tỉnh, còn là thủ khoa của thành phố, thuận tiện còn kết hôn luôn rồi, chồng còn là người đẹp trai như vậy, đây là cùng một thế giới sao?”
Nói xong cô ấy bày ra dáng vẻ rất chi là u sầu.
Vương Nhiên cười “hì hì”, nói: “Cậu muốn thi được thu khoa không dễ, muốn kết hôn còn không dễ sao? Trở về tớ giới thiệu cho cậu, một đống luôn.”
Tôn Minh Minh: ...
Đây là lời nói của một con người à?
Vào buổi chiều Lâm Khê trở lại trường học.
Lần này cô đổi thành một chiếc váy bình thường, Tôn Minh Minh nhìn thấy còn cực kỳ tiếc nuối: “Thật ra bộ sườn xám lúc nãy rất đẹp mà, không phải chúng ta là sinh viên khoa Mỹ thuật sao? Thẩm mỹ chắc hẳn cũng phải nên đi trước thời đại, không cần phải cố ý khiêm nhường như vậy.”
Cô ấy chỉ thuận miệng nói như vậy, không nghĩ tới Triệu Ức Tuyết lại nói theo sau, cô ấy cười nói: “Vốn dĩ nhìn cậu mặc sườn xám tớ còn đang vui vẻ, lúc này tớ còn mang mấy bộ sườn xám qua đây, nghĩ là nếu như cậu mặc thì tớ sẽ mặc cùng cậu.”
Bình thường Triệu Ức Tuyết cực kỳ dịu dàng ít nói, nhưng lần này ngoài ý muốn lại nói nhiều với Lâm Khê hơn một chút, nhưng cô ấy đối với việc Lâm Khê kết hôn hay không kết hôn thì lại không có hứng thứ gì, ngược lại cô ấy lại hỏi cô bộ sườn xám mà cô mặc buổi sáng, hỏi cô trở về có thể mang đến cho cô ấy xem không.
Đương nhiên Lâm Khê đồng ý với cô ấy, sau đó có lẽ là bởi vì biểu đạt cảm ơn, Triệu Ức Tuyết kéo Lâm Khê cùng nhau đi xem sườn xám của cô ấy.
Mở chiếc vali ra, không chỉ là mấy bộ, trải lên trên giường, tròn trĩnh có mười mấy bộ, mọi loại màu sắc, mọi loại thêu thùa hoa văn gì cũng đều có, thanh tú nhã nhặn, hoa lệ lộng lẫy, phong cách nào cũng có, mọi người nhìn thấy xong đều kinh ngạc.
Tôn Minh Minh nói: “Cậu là cô chủ từ đâu tới vậy? Đây đều là của cậu à? Mấy bộ này, là thuần thủ công đúng chứ?”
Cô ấy sờ hoa văn trên một bộ sườn xám màu tím, hỏi.
Triệu Ức Tuyết mím môi cười nói: “Cô chủ gì chứ, chỉ là trước đây bà ngoại tớ từng là nghệ nhân thêu thùa, sau này ở trong nhà mở một cửa tiệm sườn xám, một nhà nhà tớ đều làm cái này. Tớ cũng biết làm, cái này, cậu sờ cái này đi, đây là tớ tự thêu đó, mấy cái này tớ đều biết làm.”
Nói xong thở dài một hơi: “Vốn dĩ tớ có rất nhiều, tiếc là mẹ tớ không cho tớ mang qua đây, nói là mang đi cũng không có cơ hội mặc, vì vậy tớ cũng chỉ mang mấy bộ.”
Mọi người: ...
Tôn Minh Minh cảm thán: “Vốn dĩ tớ còn tưởng rằng Lâm Khê đã là một báu vật, hoá ra cậu cũng là một báu vật, tầm thường chỉ có một mình bản thân tớ mà thôi.”
Mọi người đều cười phá lên.
Lâm Khê vỗ nhẹ Triệu Ức Tuyết: “Đến nhà tớ mặc, cậu muốn mặc như nào thì mặc như thế.”
Cô cảm thấy cô hình như càng ngày càng thích cuộc sống vườn trường rồi.
Còn có, cô cảm thấy chắc chắn Nhạc Minh Tư sẽ thích cô bé này, cũng không nói ra được là tại sao, chỉ là cảm giác mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận