Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 240 - Cô không nói thì còn che đậy được 1

“Không cần đâu ạ.”
Lâm Khê khẽ cười rồi nói: “Cảm ơn ý tốt của dì, nhưng có lẽ dì không biết, loại bộ môn như vẽ tranh này muốn có cơ sở là phải tích lũy dài lâu. Nếu trước khi đi thi mà đi tìm một người nào đó tới tùy tiện bình luận lung tung, ngược lại sẽ làm phản hiệu quả.”
“Hơn nữa lần này cháu đến Học viện Mỹ thuật Bắc Thành tham gia cuộc thi cũng chỉ là tới trải nghiệm một chút. Vì anh Lương làm việc ở Tân An nên cháu chắc chắn sẽ không học đại học ở Bắc Thành, cho nên cho dù thi đậu, cũng sẽ không tới đây học.”
Mặt Chu Vấn Bình đanh lại.
Bà ta nói những lời kia vừa để biểu hiện cử chỉ đoan trang, cũng vừa là một loại thái độ ám chỉ về thân phận giữa hai bên, mặc kệ Lâm Khê hiểu hay không, thì đều là cô kém cỏi.
Nhưng lại không nghĩ tới, đối phương tuổi còn nhỏ, nhưng không chỉ có thể phản bác lại bà ta, lại còn rất biết cách trả lời, trái lại làm bà ta trông có vẻ kém cỏi.
Bà ta nở một nụ cười cứng nhắc, vừa định nói thêm thì lúc này con gái bà ta lại mở miệng trước.
Lương Tuyết Đình nói: “Ủa, không học đại học ở Bắc Thành? Vậy chị thi vào trường nào? Ở địa phương của chị có trường đại học mỹ thuật sao? Vậy thì hẳn là không cần lo lắng, nghe nói rất nhiều trường đại học mỹ thuật địa phương, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể vào học.”
“Nhưng cũng thật là đáng tiếc, bởi vì mấy năm nay anh hai vẫn luôn ở nơi khác, cha tuy rằng không nói, nhưng thật ra vẫn luôn đặc biệt vướng bận anh ấy. Vốn tưởng rằng anh ấy chuyển nghề là có thể ở lại thành phố Bắc, không nghĩ tới anh ấy lại đi Tân An, sau đó cha sinh bệnh nặng mà bên người cũng không có ai chăm sóc, nếu chị dâu có thể tới thành phố Bắc học, vậy thì tốt xấu cũng có thể thay anh hai tận hiếu, làm cha vui vẻ.”
“Chị dâu cũng không cần phải lo lắng nếu như không thi đậu Học viện Mỹ thuật Bắc Thành. Ở thành phố Bắc của chúng ta hiện tại cũng có một vài trường đại học, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể vào.”
Tướng quân Lương nghiêm khắc, nhưng Lương Tuyết Đình dù sao cũng là con gái út, từ nhỏ đã biết nói lời ngon ngọt, cho nên ông không khỏi dung túng cô ta hơn rất nhiều, vậy nên cô ta nói chuyện cũng không có cố kỵ gì nhiều.
Lâm Khê: “...”
Cô quay đầu nhìn Lương Tuyết Đình, quả thực có chút một lời khó nói hết.
Cô ho nhẹ một tiếng, đang định đả kích cô gái kiêu ngạo này một chút.
Nhưng chưa cần tới cô, Lương Triệu Thành vốn đang ở một bên cùng tướng quân Lương và Lương Hằng Nghị nói chuyện nghe thế liền quay lại, nhìn Lương Tuyết Đình nói: “Cô không nói thì còn che đậy được, nếu không biết lựa lời tốt đẹp mà nói thì ngậm miệng lại đi, mắc công để người ta biết cô là một đứa ngu ngốc.”
Nụ cười trên mặt Lương Tuyết Đình lập tức cứng đờ, sau đó mặt lại đỏ lên, vẻ mặt cô ta trông có vẻ rất xấu hổ, buồn bực và tủi thân.
Sắc mặt của Chu Vấn Bình cũng lập tức vô cùng khó coi, bà ta nhìn thoáng qua Lương Triệu Thành, lại vội vàng nhìn thoáng qua tướng quân Lương.
Tướng quân Lương nghiêm nghị, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Chu Vấn Bình xấu hổ mà cười nói: “Anh em các con thật là…”
Nhưng lời còn chưa dứt, bên cạnh đột nhiên có một giọng nói xen vào: “Thì ra các người vào đại học đều là dựa vào việc đút lót tiền, tôi còn tưởng rằng chuyện này chỉ có ở những trường tiểu học, trung học tư nhân ở Tân An mới có. Thì ra là đi học đại học cũng có thể, có điều cô có thể làm như vậy, nhưng chị tôi thì không cần đâu, chị tôi chỉ không muốn tách ra với anh rể mà thôi, nếu chị ấy muốn tới thành phố Bắc học còn cần dùng đến tiền sao? Các thầy cô trong trường học đều khuyên chị ấy thi vào trường Đại học Bắc Thành mà chị ấy còn không thèm suy xét đó.”
Là Trần Dã.
Trần Dã là người ít nói, biểu đạt cảm xúc càng ít, Chu Vấn Bình và Lương Tuyết Đình nghe những lời trước vốn dĩ sắc mặt còn đặc biệt khó coi, nhưng nghe được câu cuối cùng lại cười khẩy một cái, khịt mũi coi thường.
Lương Tuyết Đình nói: “Sao cậu không nói là chị cậu có thể bay lên trời luôn đi?”
Chu Vấn Bình duỗi tay vỗ vỗ Lương Tuyết Đình, cười nói: “Các con bớt tranh cãi đi, nhưng nhìn Tiểu Dã bảo vệ chị của thằng bé như vậy, quan hệ giữa anh chị em vốn là nên hòa thuận yêu thương nhau như vậy mới được.”
Lương Tuyết Đình đen mặt, vẻ mặt căm hận và mỉa mai.
Nhưng cho dù Chu Vấn Bình có dùng những lời này để hoà hoãn lại, thì bầu không khí trong phòng vẫn có hơi cứng ngắc.
Trong không khí tràn đầy xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận