Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 326 - Ha ha 1

Tuổi còn nhỏ, sao miệng lại độc như vậy, không chừa một ai như vậy?
Trên mặt Trần Đông Bình thiếu chút thẹn quá hóa giận.
Ông cụ Trần u ám liếc ông ta, quay đầu nhìn về phía Lâm Khê và Trần Dã thì lại biến thành mưa thuận gió hoà, thành khẩn nói: “Cô ta cũng chỉ xúi giục những kẻ ngu không biết tính tình cô ta nên mới có thể hô mưa gọi gió, trải qua nhiều chuyện như vậy, chúng tôi đã sớm nhìn rõ cô là thứ gì, cô lại không gây ra sóng gió gì nổi.”
“Ngoài ra Đông Bình cũng đã đề nghị ly hôn với cô ta, các người yên tâm, sau này cô ta tuyệt đối sẽ không gây bất kỳ ảnh hưởng gì tới Tiểu Dã. Tôi cũng sẽ bảo đảm với các người, tương lai cho dù Đông Bình tái hôn, con cái sau này của nó cũng không có bất kỳ ai có thể dao động vị trí của Tiểu Dã ở nhà họ Trần!”
Giọng điệu này.
Thoạt nghe, làm như nhà họ Trần có vương vị cần kế thừa vậy.
Còn nữa, sắp ly hôn rồi?
Chỉ vì Diệp Mỹ Dung xúi Trương Tú Mai làm ra việc này, tổn hại danh dự nhà họ Trần mà phải ly hôn?
Hay là việc này chỉ là một ngòi nổ?
Trước khi làm rõ, Lâm Khê cũng không tiện đưa ra phán đoán.
Nhưng mặc kệ nhà họ Trần đưa ra điều kiện như thế nào, đừng nói cái gì mà lập di chúc sau khi chết thì một phần ba gia sản cho Tiểu Dã, cho dù hiện tại bọn họ bưng toàn bộ tài sản đến trước mặt Tiểu Dã, bọn họ cũng không thèm. Tiểu Dã đã có hai triệu rưỡi bất động sản, tương lai giá trị không có trăm triệu thì cũng có mấy chục triệu, làm gì thèm tài sản nhà họ Trần?
Nhưng mà, trước kia ông cụ Trần muốn đón Tiểu Dã về nhà họ Trần nhưng lại không bỏ ra một khoản chém đinh chặt sắt, bộ dáng được ăn cả ngã về không như vậy.
Chẳng lẽ, Lâm Khê chớp mắt, nghi ngờ liếc mắt nhìn vẻ mặt ủ rũ của Trần Đông Bình, chẳng lẽ đứa con của Diệp Mỹ Dung thật sự có vấn đề?
Vì thế cô cười nói: “Tốt vậy à? Tuy Tiểu Dã cũng họ Trần, nhưng dù sao nó từ nhỏ đã được nuôi ở nhà họ Lâm, trong mắt tôi thì chính là em trai ruột, chính là con cái nhà họ Lâm. Hơn nữa, tuy Diệp Mỹ Dung tâm tư cực kỳ ác độc nhưng trẻ con vô tội, con của bà ta lại từ nhỏ đã được nuôi dưới gối ông Trần và bà nội Trần, về tình cảm khẳng định thân thiết với các người hơn một chút.”
“Ông Trần, giờ các người lập di chúc tương lai muốn để lại một phần ba tài sản của ông cho Tiểu Dã, xưởng trưởng Trần cũng muốn chuyển thêm 15% cổ phần cho Tiểu Dã, vậy chẳng phải quá không công bằng với con của Diệp Mỹ Dung ư? Càng đừng nói sau này xưởng trưởng Trần có khả năng lại có con nữa. Hành động như vậy thì đặt hai đứa nhỏ kia vào đâu?”
Mỗi câu Lâm Khê nói, sắc mặt ông cụ Trần, bà cụ Trần và Trần Đông Bình càng khó coi, thậm chí không chịu nổi thêm một phần.
Điều này đúng là thật kỳ lạ.
Bởi vì ông cụ Trần và Trần Đông Bình thì cũng thôi, nhưng bà cụ Trần thì trước giờ không biết yêu quý cặp cháu trai cháu gái kia của bà ta đến nhường nào.
Luôn có sự phê bình kín đáo đối với tính cách bướng bỉnh của Tiểu Dã vì ở nhà họ Lâm mà đã sớm xa lạ với bà ta, hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây à?
Ông cụ Trần gắt gao mấp máy miệng, nói: “Những việc đó, Tiểu Khê cô không cần lo lắng, tóm lại chúng tôi tuyệt đối sẽ không khiến Tiểu Dã uất ức.”
Lâm Khê “ồ” một tiếng, nói: “Chúng tôi biết ý của ông Trần. Nhưng mà nói thật, ông xem, hiện tại các người cũng đều biết, tôi không phải con gái ruột của nhà họ Lâm, nhà họ Lâm chúng tôi cũng chỉ còn lại một cốt nhục là Tiểu Dã, cho nên gần đây tôi vẫn luôn định để Tiểu Dã đổi họ đấy.”
“Còn về tài sản nhà họ Trần các người, Diệp Mỹ Dung mài đầu* muốn có, chúng tôi quả thật mặc kệ, dù thế nào hai nhà Trần Lâm bây giờ còn đang kiện tụng.”
*Ý chỉ trạng thái cố gắng trong tuyệt vọng.
“Hơn nữa các người nói các người muốn ly hôn Diệp Mỹ Dung, hiện tại chính nhà họ Trần còn có kiện tụng, trước khi những việc này chấm dứt thì đừng để Tiểu Dã dẫm vào vũng nước đục này.”
Giống như lúc trước, mỗi câu Lâm Khê nói, sắc mặt người nhà họ Trần lại thay đổi một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận