Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 238 - Học viện Mỹ thuật Bắc Thành không dễ thi vào lắm đâu 2

Tôn Văn Anh khiếp sợ, hoài nghi nói: “Không phải cô gái kia là thuộc diện con cái mồ côi cha của cấp dưới cũ của cha chúng ta sao? Như thế nào lại có gia thế phức tạp, gia giáo không hợp?”
Cô ấy dừng lại một hồi, “mồ côi cha”, nói cách khác là cha cô đã sớm qua đời, những tình huống khác trong nhà như thế nào thì hoàn toàn không biết.
Cô ấy không muốn một cô dâu một chút “gia giáo” cũng không biết gả vào nhà mình, đặc biệt còn là cô dâu của em chồng cô ấy, cho nên cô ấy nói: “Nhưng Hằng Nghị à, dựa theo tính cách kiên nghị ẩn nhẫn, cũng rất có chính kiến của em hai, nếu em ấy nguyện ý cưới cô gái kia, thì hẳn là cô ấy nhất định có chỗ đáng khen.”
Lời nói còn chưa nói xong chồng cô ấy lại giận dữ nói: “Có cái chỗ gì đáng khen chứ? Nhan sắc sao?”
Tôn Văn Anh: “...”
Sau đó cô ấy lại hỏi chồng mình, nhưng chồng cô ấy lại không chịu nói gì hết.
Nhưng chỉ dựa vào mấy câu nói ngắn ngủn này, đã khác hoàn toàn những tin đồn thất thiệt bên ngoài rồi.
Cái gì mà “báo đáp ân tình”, cái gì mà “ép cưới”, ý là em hai hoàn toàn bị động, không muốn cuộc hôn nhân này.
Tuy chồng cô ấy có nói là cô gái kia có “nhan sắc”, thế nhưng lại sợ cô gái kia có thể làm ảnh hưởng đến em hai, sợ anh bị hủy ở trong tay cô, vậy hiển nhiên là cô gái này có thể ảnh hưởng đến em hai.
Hiện tại cô ấy xem như gặp được người thật.
Thật sự rất đẹp.
Nhưng không phải là loại đẹp kiểu quyến rũ yêu mị như ban đầu cô ấy đoán.
Nhìn thấy một cô bé trong veo linh động như này, quả thực là rửa mắt mà nhìn, đừng nói là em hai thích, ngay cả khi cô ấy mới chỉ nhìn một cái cũng đã cảm thấy muốn nhìn thêm cái nữa.
Tôn Văn Anh và chồng cô ấy không giống nhau.
Chồng cô ấy yêu cầu đối với tiêu chuẩn bạn đời của em trai mình rất cao, cảm thấy em trai mình cho dù không cưới Dung Hoa An, cũng nhất định phải cưới một cô vợ môn đăng hộ đối có thể cùng lui cùng tiến trong cuộc sống.
Nhưng Tôn Văn Anh cảm thấy rõ ràng Lương Triệu Thành có chính kiến của bản thân mình, đối với những gì cha và anh trai anh nói hoàn toàn là lười nghe, tính tình một khi đã quyết thì mười con trâu kéo cũng không lại, đừng tưởng là cứ muốn anh cưới ai là anh sẽ cưới người đó?
Nếu anh có thể nghe lời thì anh đã sớm cưới Dung Hoa An rồi, cũng sẽ không chạy tới tận Tân An lập nghiệp.
Hướng đi cùng không giống nhau, nghe nói Lương Triệu Thành ở Tân An mở công ty cũng vô cùng thành công.
Tôn Văn Anh cảm thấy mặc kệ cậu em chồng này cưới ai, bọn họ chỉ cần cô có thể lễ phép ở chung, quan hệ hòa hợp là được.
Cho nên từ lúc thím Thu mở cửa, ánh mắt Tôn Văn Anh vẫn luôn dừng ở trên người cô và Lương Triệu Thành còn có cậu bé tên Trần Dã kia nữa.
Lúc cô ấy nhìn thấy thím Thu lớn tiếng nói cái gì mà “cả nhà đều đang chờ các cháu”, sắc mặt của Lương Triệu Thành đã lập tức trầm xuống, thấy sườn mặt anh khi nhìn Lâm Khê rõ ràng rất ôn hòa, biểu tình kia của anh thì cô ấy chỉ được thấy một lần vào trước kia khi Tiểu Vệ được sinh ra, nhưng cũng có chút không giống nhau.
Cho nên thái độ nghênh đón chân thành của Tôn Văn Anh chính là gãi đúng chỗ ngứa.
Ngay cả con trai mình Lương Vệ, cô ấy cũng đã sớm dặn dò cậu bé, bảo cậu bé nhất định phải lễ phép, ở chung thật tốt với Trần Dã.
Tôn Văn Anh đưa bọn họ tiến vào.
Lúc này biểu cảm của những người khác đã điều chỉnh lại.
Mẹ kế của Lương Triệu Thành, vợ của tướng quân Lương cũng đi lên tiếp đón.
Bà ta tên là Chu Vấn Bình, là phó đoàn trưởng bộ văn hoá và nghệ thuật của Sở Công Tác.
Bà ta rất am hiểu việc giao tiếp với người trẻ tuổi, đặc biệt là các cô gái.
Từ khi người vào cửa, bà ta cũng đã đứng lên, lúc này cũng tiến lên nghênh đón, hoan nghênh Lâm Khê và Trần Dã, cười nói: “Đây là đồng chí Lâm Khê đúng không? Lớn lên thật xinh đẹp, mọi người đã mong chờ được gặp cháu từ rất lâu rồi đấy.”
Thái độ của phó đoàn trưởng Chu so với Tôn Văn Anh còn nhiệt tình hơn, nhưng chính là có chút cảm giác giống như lãnh đạo từ trên nhìn xuống, chỉ là cố tình nhiệt tình thân thiết mà thôi.
Lâm Khê cũng kêu một tiếng “dì Chu”.
Trên mặt Chu Vấn Bình cứng đờ, tuy rằng Lương Hằng Nghị và Lương Triệu Thành cũng xưng hô với bà ta như vậy.
Chu Vấn Bình đưa Lâm Khê cùng Trần Dã tới vị trí ngồi, sau đó nói với với hai người trẻ tuổi một nam một nữ đang đứng trước sô pha: “Hằng Hiên, Đình Đình, mau tới đây gặp anh hai và chị dâu nè.”
Đó là đôi nam nữ mà bà ta sinh ra, Lương Hằng Hiên 21 tuổi, Lương Tuyết Đình 19 tuổi.
Ánh mắt hai người không giống nhau, nhưng có điểm giống nhau chính là, nãy giờ hai người họ vẫn luôn nhìn và lặng lẽ đánh giá Lâm Khê.
Lương Hằng Hiên bị vẻ đẹp làm cho kinh ngạc.
Lương Tuyết Đình lại khinh thường, còn có chút không phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận