Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 215 - Áo khoác lông vũ 3

Lâm Khê biết anh không vui lắm khi cô đến tìm thím Hà nói chuyện quần áo, dù sao có liên quan đến Hạ Hướng Viễn thì anh đều không thích.
Cô cũng không nói thêm gì nữa, sau đó cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngày hôm qua hai người còn chưa bàn xong chuyện đi thành phố Bắc nên cô đã hỏi anh.
"Em muốn ở lại ngày mùng bảy tết để tham gia kỳ thi chuyên ngành của Học viện Mỹ thuật Bắc Thành, mặc dù em không có ý định vào học nhưng em cũng muốn thi thật tốt. Còn có em vẫn luôn rất thích ngôi trường này, nếu không thể đi học, cũng muốn đến đi dạo một chút, vậy anh có ở lại đến mùng tám rồi mới trở về với em không?"
"Được, vậy thì ngày mùng tám sẽ trở về."
Anh nói: "Không cần lo lắng, anh có một căn nhà cũ ở bên đó, không cần đến sống chung với họ ở bên kia."
"Họ ở bên kia" là đang nói đến cha anh.
Cô nghe từ trong lời nói của anh, còn có chuyện lúc trước khi anh trai anh đến thì cô đã biết anh và gia đình anh có rất nhiều vấn đề, nhưng chuyện này nếu anh không nói thì cô cũng sẽ không hỏi, dù sao đến lúc đó đi qua thì cô chỉ cần tỉnh táo một chút rồi đi theo anh là được.
Cô gật đầu và cười nói: "Được, vậy chỉ cần mỗi ngày em đều đi ra ngoài thì bọn họ sẽ không phải lườm em mãi như vậy nữa. Đến lúc đó nếu như anh bận rộn, em sẽ tự đi dạo ở xung quanh."
"Không phải em muốn đi thi sao?"
"Kỳ thi chuyên ngành thôi, không phải là loại kiểm tra ngày thường, có mấy ngày đó cũng chẳng có tác dụng gì, còn không bằng đi dạo chơi xung quanh."
Lâm Khê cười nói: "Hơn nữa, không phải anh nói sẽ để cho em cứ mặc sức mà thi sao?"
Dù sao thì đây cũng là trường đại học cô đã học ở kiếp trước, cô đã sống ở đây rất lâu nên cô muốn đi xem và tìm kiếm những dấu vết khi cô từng sinh hoạt ở đây.
Ngày hôm nay là thứ bảy, nên buổi chiều thím Hà không cần đi làm, chắc là sẽ ở nhà nên Lâm Khê đã xách vật liệu may đến nhà bà ấy.
Nhưng cô không nghĩ tới chuyện Hạ Hướng Viễn cũng đang ở đây.
Lâm Khê nói: "Thím, hai người đang bận sao? Vậy cháu sẽ để vật liệu may ở đây, một lát nữa cháu sẽ quay lại tìm thím sau."
Thím Hà nhìn Lâm Khê, rồi nhìn Hạ Hướng Viễn.
Hạ Hướng Viễn nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, chỉ là anh có mấy kiểu quần áo mùa đông nhưng phía khách hàng bên kia có chút ý kiến nên anh cầm tới muốn tìm thím Hà giúp anh xem có thể sửa lại một chút hay không thôi."
Nói xong thì anh ấy ngừng lại một chút rồi nói: "Em đến thật đúng lúc, ánh mắt của em rất tốt, bằng không ở lại giúp anh xem một chút, anh nói gấp chứ cũng không gấp lắm, cũng tốn thời gian, em cứ nói với thím Hà chuyện quần áo của em trước đi, anh cũng muốn xem."
"Đúng vậy, Tiểu Khê, cháu mâu nói đi, nói chuyện của cháu trước đi."
Thím Hà vừa chỉnh lý vật liệu may Lâm Khê xách tới, vừa giúp đỡ vừa nói.
Bà ấy kéo vật liệu may ra thì nhìn thấy bản vẽ ở bên dưới, cười nói: "Ôi trời, Tiểu Khê, kiểu áo khoác lông vũ này của cháu có hơi giống với kiểu dáng Hướng Viễn mang tới, chỗ Hướng Viễn nói muốn sửa hình như là cái cháu đã vẽ đúng không? Hướng Viễn, cháu đến xem một chút, xem có phải không?"
Mặc dù hiện tại thím Hà là nhân viên ở nhà máy của Hạ Hướng Viễn, nhưng bà ấy đã nhìn Lâm Khê và Hạ Hướng Viễn lớn lên, cũng coi như là trưởng bối của hai người, cho nên bà ấy vẫn trực tiếp gọi tên Hạ Hướng Viễn.
Sau khi bà ấy nói xong thì đưa bản vẽ cho Hạ Hướng Viễn xem, rồi từ trong mấy bộ quần áo bên cạnh kéo ra một chiếc áo lông mỏng manh.
Lâm Khê quay đầu nhìn qua, ánh mắt nhìn vào bộ quần áo kia, con ngươi liền co lại.
Đó là một chiếc áo khoác lông vũ rất đơn giản của các thế hệ sau, nhẹ nhàng và đơn giản.
Kiểu dáng này với kiểu dáng được vẽ trên bản vẽ của cô gần như giống hệt nhau, nhưng có một chút khác biệt giữa cổ áo và chi tiết nút.
Lâm Khê nhìn bộ quần áo kia, mà Hạ Hướng Viễn ở bên kia cũng đã nhận lấy bản vẽ.
Sau khi thím Hà nói xong thì nhìn vẻ mặt hai người đều có hơi không đúng, lập tức hiểu lầm, nụ cười trên mặt của bà ấy từ từ biến mất, trong lòng nặng nề mà thở dài.
Bà ấy nhìn hai người lớn lên, nên đương nhiên bà ấy sẽ biết rõ về hai người.
Bà ấy chỉ cảm thấy đây thật sự là tạo nghiệp, hai người là một cặp trời sinh, lại bị người cha vô sỉ của Hạ Hướng Viễn quấy rầy nên tan rã.
Nếu không có những chuyện đó xảy ra, sở thích của cả hai đều giống nhau, cùng nhau mở nhà máy, nhiều cái phù hợp như vậy đúng là một cặp xứng đôi.
Hạ Hướng Viễn ngẩng đầu lên từ trong bản vẽ, nhìn Lâm Khê, rồi nói với thím Hà: "Thím Hà, vậy thì sửa theo kiểu dáng này của Tiểu Khê đi, nếu như Tiểu Khê cần dùng gấp thì hai ngày nay thím cứ giúp em ấy làm quần áo trước đi, nếu như thím cần giúp đỡ thì cứ tìm thợ trong nhà máy."
Lâm Khê hơi mở miệng, nhưng lúc này cũng không biết nói cái gì.
Thím Hà nhìn thấy sóng ngầm giữa hai người, trong lòng thở dài rồi nói: "Tiểu Khê, cháu nhìn bộ quần áo này trước đã, rồi nói với thím nên sửa như thế nào để thành kiểu cháu thích, nước ở trong nhà bếp của thím đã được đun sôi, thím đi xem thử đã."
Nói xong cũng không đợi Lâm Khê trả lời thì đã đi ra ngoài.
Bầu không khí có hơi cứng nhắc.
Lâm Khê tiện tay lật xem mấy bộ quần áo Hạ Hướng Viễn mang tới.
"Nhìn rất quen mắt, phải không?" Hạ Hướng Viễn nói.
Thực sự rất quen mắt, bởi vì tất cả các kiểu dáng quần áo mùa đông rất phổ biến ở các thế hệ sau.
Áo lông vũ, áo khoác ngoài, không giống như những loại áo khoác quân đội hay áo khoác bông cồng kềnh, nghiêm túc, mà đó là một kiểu dáng rất nhẹ nhàng và giản dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận