Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 222 - Ai còn có thể đối xử tệ bạc với cô? 1

Đỗ Tùng vẫn còn muốn nói cái gì đó, nhưng vừa mới mở miệng thì Lâm Khê đã rửa tay xong rồi từ nhà vệ sinh bước ra ngoài, cô ra ngoài thì rất tự nhiên kéo cánh tay của Lương Triệu Thành, sau đó mỉm cười hỏi Lương Triệu Thành và Đỗ Tùng: “Anh Lương, đội trưởng Đỗ, hai người đang nói gì vậy?”
Đỗ Tùng nhìn bộ dạng cô đang kéo lấy Lương Triệu Thành mà kinh ngạc đến há miệng, anh ấy cũng không để tâm đến việc trả lời Lâm Khê, quay đầu liền nhìn Lương Triệu Thành. Chỉ thấy Lương Triệu Thành điềm tĩnh cúi đầu nói với cô: “Không có gì, Đỗ Tùng hỏi chúng ta kết hôn bao giờ, sao không thông báo cho anh ấy biết.”
Giọng điệu ôn hoà đến nỗi khiến cho Đỗ Tùng cảm thấy có chút sởn gai ốc.
Biểu cảm của anh ấy như là gặp phải quỷ vậy.
Suy cho cùng Lương Triệu Thành tuy là con người gánh vác trách nhiệm, đối đãi với người khác cũng không tệ, nhưng lại vẫn luôn lạnh nhạt, người sống hay người quen cũng cấm lại gần, lại càng cách biệt với phụ nữ.
Lâm Khê cười, nói với Đỗ Tùng: “Chuyện này không trách anh Lương được, ban đầu em và anh Lương kết hôn là chuyện do bà nội em trước lúc lâm chung có chút gấp gáp cho nên vẫn luôn chưa thông báo với người thân bạn bè.”
“Hoá, hoá ra là thế à?” Đỗ Tùng ấp úng nói.
Thông tin của lời nói này thực ra có chút nhiều, anh ấy nhất thời không tiếp nhận được.
Trước đây anh ấy đã nghe Triệu Bắc nói qua, Lương Triệu Thành và nhà họ Lâm có chút nguồn gốc, nhưng nguồn gốc lớn đến nỗi anh cưới cháu gái nhà người ta, còn biến thành một con người khác đối xử với cô nhóc kia, có điều cô nhóc này thật sự là rất xinh đẹp.
Đỗ Tùng và đám Lương Triệu Thành, Lâm Khê cùng nhau ở nhà nghỉ ăn bữa trưa, ăn xong bữa trưa anh ấy hỏi Lương Triệu Thành, có muốn đi đến nhà anh ấy ngồi chút không, hoặc để anh ấy đưa bọn họ đi dạo quanh gần đây.
Lương Triệu Thành nói: “Buổi sáng ngày mai Tiểu Khê phải tham gia kỳ thi, bọn em không đi nữa.”
Anh quay đầu nhìn Trần Dã, nói: “Em có muốn cùng anh Đỗ ra ngoài dạo chơi không?”
Trần Dã vô cùng buồn chán gật đầu: “Đi ạ.”
Chị cậu ước chừng là phải ở trong nhà nghỉ ôn tập môn học hoặc vẽ vời gì đó, anh rể của cậu thì có thể ở bên cạnh cùng chị cậu học hành cả ngày, vậy cậu làm gì? Cậu sẽ buồn chán đến chết mất, hơn nữa cậu cũng hoàn toàn không muốn đâm chọc vào giữa chị cậu và anh rể cậu.
Lương Triệu Thành gật đầu, dặn dò Đỗ Tùng, nói: “Anh đưa em ấy ra ngoài đi dạo đi, bọn em hôm nay thì không đi nữa, đợi ngày mai Tiểu Khê thi xong thì em lại đưa cô ấy đến nhà anh gặp chị dâu và Đậu Đậu.”
“Buổi chiều hôm nay bọn em có lẽ sẽ không đi đâu cả, anh lái xe của em mà đi, đưa em ấy đi nhà anh hoặc đi khắp nơi xem xem. Không chừng học kỳ sau em ấy sẽ chuyển đến đây học, anh giới thiệu cho em ấy tình hình xung quanh đây đi.”
“Chuyển đến đây học?” Đỗ Tùng kinh ngạc.
Trước khi ăn cơm, anh ấy đã nghe thấy Lâm Khê nói cô lần này đến đây là tham gia kì thi nhập học chuyên ngành của bên học viện Mỹ thuật, nhưng đây mới là tham gia thi, mới như vậy đã định cho em trai cô chuyển đến đây học rồi?
“Đợi em dâu đi học thì thằng nhóc này cũng chuyển đến đây à?” Anh ấy hỏi.
“Vâng.”
Lương Triệu Thành gật đầu nói: “Nếu gần đây có ngôi nhà nào không tệ thì anh cũng giúp em xem xem, điều quan trọng nhất là vấn đề an ninh trật tự không tồi, giá tiền không thành vấn đề gì.”
Cằm của Đỗ Tùng như sắp sửa rơi xuống đất vậy, đây mới là qua đây tham gia kỳ thi nhập học, nhưng mà đến cả nhà cũng muốn mua rồi hả?
“Em cũng định sống ở đây luôn à?”
“Vâng, dựa vào tiêu chuẩn cùng chung sống để mua nhà, còn sẽ mời một bảo mẫu đến, vì vậy ít nhất nhà phải có ba phòng, tốt nhất là theo kiểu dáng hai tầng.” Lương Triệu Thành nói.
Đỗ Tùng: ...
Vẻ mặt của anh ấy vừa là chấn động vừa phức tạp nhìn Lâm Khê.
Anh ấy thực sự không nghĩ tới, Lương Triệu Thành đột nhiên kết hôn rồi, đột nhiên cùng với cô gái nhà người ta kết hôn cũng thôi đi, còn có có thể tự nhiên mà khiến cho cô gái này thành ra như này.
Tâm trạng Đỗ Tùng một lời khó nói hết mà đưa Trần Dã rời đi.
Anh ấy lái xe của Lương Triệu Thành đi, đưa Trần Dã đi hóng gió quanh nơi đây, cũng tiện làm quen một chút, hỏi cậu: “Chị em họ Lâm, sao em lại là họ Trần vậy?”
“Chị họ ạ.”
Trần Dã quét mắt nhìn anh ấy, nói: “Chị em là bên nhà cậu em, có điều cha mẹ em đều chết cả rồi, em vẫn luôn sống ở bên nhà bà ngoại, bà ngoại em cũng mất rồi nên chỉ còn lại em và chị em.”
Trên đường đột nhiên xuất hiện một con mèo chạy toán loạn ra, Đỗ Tùng bị dọa một phen, tay lái rẽ ngoặt, suýt nữa đâm vào cái cây bên đường.
Anh ấy dừng xe lại, thở hắt một hơi xong rồi quay đầu nhìn Trần Dã nói: “Xin lỗi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận