Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 319 - Đổi ý 3

Tuy nói nhà họ Lương có thể giúp đỡ, nhưng dù sao thì có người cha như vậy, có gia đình như vậy, con đường làm quan cơ bản là hết rồi, làm việc khác, chẳng lẽ sau này còn phải cậy vào Lương Hằng Nghị và Lương Triệu Thành?
Chu Vấn Bình chịu không nổi.
Nhưng bà ta biết tướng quân Lương cố chấp nhường nào.
Chuyện ông ấy thật sự nhận định, không ai có thể phản kháng, ngần ấy năm cũng chỉ có Lương Triệu Thành đấu trí đấu dũng với ông ấy, nhưng kết quả cuối cùng cũng là chuyển nghề xuất ngũ, cắt đứt với gia đình rồi đến Tân An.
Lúc trước bà ta lạnh lùng mà bàng quan xem náo nhiệt, hiện tại ván sắt nằm ngay ngắn trước mặt bà ta, bà ta chỉ cảm thấy trời đất u ám, lòng buồn phiền đến mức sắp không thở nổi.
Chu Vấn Bình không dám cãi tướng quân Lương.
Bà ta mơ mơ hồ hồ mà rời phòng làm việc của tướng quân Lương, đi đến phòng của con gái, ôm chặt Lương Tuyết Đình, mặt đẫm nước mắt.
Bà ta luôn cao ngạo, nhưng lúc này chuyện lớn như vậy, sự cao ngạo cũng vứt xuống nền đất.
Lương Tuyết Đình cũng khó chịu muốn chết.
Nhưng lúc này thì tốt hơn mẹ cô ta một chút, cũng không thương tâm như vậy.
Cô ta nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ hỏi cha chưa? Nhà chú Dung có thể thoát khỏi những việc đó không? Con nghe anh Hoa Sâm nói, những việc đó căn bản không phải cha anh ấy làm, đều là những họ hàng lấy danh nghĩa nhà bọn họ mà làm ra, cha anh ấy nào phải loại người này? Quan hệ của cha và chú Dung tốt như vậy, sao lại không biết thái độ làm người của chú Dung?”
Mở mồm thì “anh Hoa Sâm”, ngậm miệng thì “chú Dung”, luôn mồm đứng về góc độ nhà họ Dung, nói giúp nhà họ Dung.
Nước mắt của Chu Vấn Bình ngừng lại.
Bà ta ngồi dậy, nhìn kỹ con gái mình, sau đó nói: “Chuyện nhà họ Dung không thoát ra được, nếu là chuyện nhỏ, với vị trí của chú Dung con không đến mức bị giam giữ, lập án điều tra, hiện tại có thể phủi sạch con ra đã là không tồi, Tuyết Đình, con đừng có hồ đồ!”
Bà ta biết tháng trước Dung Hoa Sâm đã trở lại, hai người thân thiết nóng bỏng.
Lúc ấy bà ta còn hơi thấy lạ, tuy từ nhỏ Dung Hoa Sâm đã đối xử với Tuyết Đình không tồi, nhưng tuyệt đối không có tâm tư nam nữ, càng không tốt đến trình độ này, nhưng thấy lạ thì thấy lạ, chuyện này chung quy là chuyện tốt, bà ta lập tức nén tia nghi ngờ kia xuống.
Hiện tại nghĩ đến, sợ là Dung Hoa Sâm đã sớm biết gia đình mình sắp xảy ra chuyện!
Nghĩ đến đây, Chu Vấn Bình lại hối hận.
Lương Tuyết Đình gục đầu xuống, không lên tiếng, một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Nếu cha chịu giúp.”
“Không thể nào!”
Chu Vấn Bình đánh cô ta một cái, nói: “Con nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu là Dung Hoa Sâm nói với con như vậy, con lập tức bác bỏ cho mẹ, không, sau này cũng đừng đi gặp Dung Hoa Sâm nữa!”
Nói tới đây, bà ta khó thở công tâm*, lại hận Lương Triệu Thành, mắng: “Là do Lương Triệu Thành, đều là chuyện nó gây ra! Nếu nó sớm cưới Dung Hoa An, vũng nước đục này sao lại hất đến trên người con?”
*Công tâm: cách gọi của Đông y
Hiện tại nên sứt đầu mẻ trán chính là anh!
“Còn có Lâm Khê kia, chính là đồ sao chổi! Nếu lúc ăn tết không vì cô ta làm ra nhiều chuyện như vậy, sợ là nhà họ Dung cũng sẽ không đề ra hôn sự này, cha con cũng sẽ không đồng ý, đều là cái mầm hoạ kia! Ngẫm lại lúc trước chị dâu Dung nói không sai, e là con ranh kia là ngôi sao chổi khắc tinh trời sinh, chuyên môn khắc người bên cạnh, nhưng sao cô ta không khắc chết Lương Triệu Thành mà khắc tới nhà họ Dung và con?!”
Thường ngày thật ra Chu Vấn Bình cũng tốt, ít nhất khả năng ngoài mặt vẫn luôn rất tốt, càng sẽ không nói khó nghe như vậy, lúc này bà ta là thật sự vô cùng tức, dưới sự khó thở công tâm cũng nói không lựa lời.
Chỉ là lúc này bà ta vẫn chưa biết chuyện nhà họ Dung chính là Lương Triệu Thành tra ra rồi tố cáo, nếu biết, sợ là ý định ăn sống Lương Triệu Thành cũng có.
Lòng Chu Vấn Bình hận Lương Triệu Thành và Lâm Khê.
Nhưng Lâm Khê lại không có chút hứng thú với Chu Vấn Bình và Lương Tuyết Đình, cùng với chuyện nhà họ Dung.
Nói đến thành phố Bắc, cô lại nghĩ đến mẹ cô.
Bởi vì mẹ cô hiện đang học ở Đại học Bắc Thành.
Lâm Khê thở dài, nói với Lương Triệu Thành: “Em đến thành phố Bắc học đại học, có phải anh không có cách nào chấp nhận không?”
Liên quan đến tập tranh Tân An biến thiên, cô đã bắt đầu ra tay biên tập, mọi thứ ở Học viện Mỹ thuật Hoa Thành đều rất lạ lẫm, mọi thứ đều phải bắt đầu lại lần nữa. Nhưng Học viện Mỹ thuật Bắc Thành có giáo viên cô thân thiết và kính trọng, có khuôn viên quen thuộc, có dự án cô muốn tiếp tục, còn có mẹ cô.
Mỗi một cái đều là một quả cân, thêm điều sau cùng kia, nên rốt cuộc cô đổi ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận