Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 196 - Bộ đội đặc chủng cấp toàn năng 2

Cô cho rằng chỉ đơn giản là qua lại giữa cộng sự.
Nhưng Hạ Hướng Viễn thì không, ý đồ của anh ấy với cô trước giờ chưa hề thay đổi, mục đích đối với cô cũng rõ ràng.
Cô qua lại với Hạ Hướng Viễn như vậy, có là cộng sự đơn giản cũng có thể là cơ hội để Hạ Hướng Viễn trăm phương ngàn kế tiếp cận cô.
Cô nhìn điện thoại chằm chằm, tay vô thức kéo quần áo anh, kéo từng chút một.
Anh nhìn cô chằm chằm, cô không nói lời nào, anh cũng cứ không lên tiếng.
Cuối cùng Lâm Khê quay đầu lại, nói: “Tổng giám đốc Lương, anh quản lý nhất định rất nghiêm, chẳng trách anh đảo một ánh mắt, cả đám bọn họ đều ngoan ngoãn như chim cút.”
Anh vẫn không lên tiếng.
Cô cúi đầu hôn anh, hôn rồi lại hôn lấy môi anh, dán vào mặt anh, nói bên tai anh: “Sau này em bớt tiếp xúc với anh ấy, có chuyện gì sẽ tìm anh, không tìm anh ấy, vậy nhé. Vốn dĩ em cảm thấy, chỉ cần bản thân em không nghĩ gì, đảm bảo qua lại đúng mực thì sẽ không có gì, là em chắc chắn như vậy. Nhưng mà…”
“Nếu sau này có một người phụ nữ chạy tới chạy lui bên cạnh anh, hứa với em, anh cũng không được để ý đến cô ta.”
“Ừm.”
Lúc này anh mới ôm cô nói: “Em hiểu thì tốt.”
Anh ôm cô, từ phía sau giữ gáy cô lại, đè lên người mình từng chút từng chút hôn lấy, vô cùng dịu dàng, kiên nhẫn, triền miên, giống như khen thưởng vậy.
Lâm Khê bị anh hôn đến choáng váng, mơ hồ nhớ ra, kỹ năng hôn của anh hình như lợi hại hơn rất nhiều.
Ban đầu chỉ là tiến công một mặt và cậy mạnh.
Lâm Khê cảm thấy có chút không ổn, cứ cảm thấy hình như bị anh ăn lấy, chỉ là tạm thời cô lại tìm không ra khuyết điểm nào.
Ngoại trừ những lúc anh buồn bực một chút, đối xử với cô lại là rất tốt, như ban đầu cô nói anh lạnh lùng, hiện giờ cũng đối xử với cô tốt hết khả năng. Ngoại trừ đôi khi biểu cảm có hơi dọa người nhưng chưa bao giờ sẽ nổi giận với cô, trái lại là cô, có đôi khi làm nọ làm kia, anh cũng thuận theo cô, cô thật sự tìm không ra cái khuyết điểm gì.
Một tuần sau, Quách Tự Văn gọi điện thoại cho Lâm Khê, nói với cô đồng ý dùng hai triệu rưỡi mua cổ phần Trần thị trong tay cô.
Nếu cô không có ý kiến, ông ấy sẽ để luật sư soạn hợp đồng chuyển nhượng.
Đương nhiên Lâm Khê không có ý kiến gì.
Quách Tự Văn nói: “Trần Đông Bình là cổ đông lớn nhất Trần thị, chuyện chuyển nhượng cổ phần tôi sẽ thông báo cho ông ta, cô Lâm không có ý kiến chứ?”
“Đương nhiên là không.” Lâm Khê cười nói.
Cô không có ý kiến, đương nhiên sẽ không ý kiến.
Cô mừng rỡ nhìn dáng vẻ Trần Đông Bình tức muốn hộc máu nhưng lại không còn cách nào.
Quách Tự Văn ở bên kia điện thoại cười, giống như nhìn thấy biểu cảm của cô ở đối diện, nói tiếp: “Vậy nếu ông ta yêu cầu dùng số tiền tương đương để mua cổ phần trong tay cô, bởi vì ông ta là cổ đông lớn nhất Trần thị, số cổ phần đó lại liên quan đến quyền không chế cổ phần của Trần thị, tôi cũng sẽ để ông ta ưu tiên mua lại, cô Lâm có ý kiến không?”
“Không có!”
Lâm Khê quyết đoán nói: “Tôi chỉ bán đồ mà thôi, giá cả như nhau, ai mua cũng được.”
Hai triệu rưỡi.
Dù là khu chung cư mới nhất của Tân An hiện giờ như hoa viên Lĩnh Thúy, chào giá cũng chỉ là một ngàn tám như nhau, hai trăm ngàn có thể mua hơn một trăm lầu hoa viên. Hai triệu rưỡi, chính là mười mấy toà nhà, thậm chí khu biệt thự xinh đẹp nhất cũng có thể mua được hai căn.
Lúc đầu Trần Đông Bình nói với cô và Tiểu Dã chính là, nếu không cần cổ phần thì có thể cho Tiểu Dã hai nhà lầu, hai nhà lầu kia là hai lầu ở khu hẻo lánh đợi mở rộng, có lẽ mười ngàn hay mấy chục ngàn là có thể có được một lầu.
Trong chốc lát bỏ ra hai triệu rưỡi, ông ta nỡ mới là lạ.
Cô vô cùng vui để thấy sắc mặt ông ta.
Cô cười nói: “Chỉ là, lúc ký hợp đồng chuyển nhượng, nếu có xưởng trưởng Trần thì tôi cũng không để ý.”
Quách Tự Văn nhếch môi.
Hai người hẹn hai ngày sau ký ở phòng làm việc Hoà Cơ.
Lâm Khê cúp điện thoại rồi suy nghĩ, cảm thấy nếu Quách Tự Văn nói việc này cho Trần Đông Bình, theo tính cách Trần Đông Bình và Diệp Mỹ Dung, sợ là sẽ tức đến dậm chân, hai ngày này chỉ sợ sẽ đến quấy rầy mình và Tiểu Dã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận