Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 266 - Không Vui 1

Buổi tối Lương Triệu Thành đưa Lâm Khê đến nhà họ Lương ăn cơm, ăn cơm xong tướng quân Lương gọi hai người lên lầu nói chuyện. Lương Triệu Thành nói hai người chuẩn bị tới khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở, tướng quân Lương im lặng một lúc rồi nói: “Mới ngày mùng hai Tết đã đi, đồn ra ngoài mọi người còn tưởng rằng trong nhà không thích vợ con.”
“Tiểu Dã sẽ ở lại nhà.”
Lương Triệu Thành nói: “Phiền cha để ý đến nó.”
Tướng quân Lương nhìn anh một lúc mới thu lại ánh mắt: “Được rồi, vậy con ra ngoài trước đi, cha nói chuyện với vợ con một lát.”
Lương Triệu Thành quay đầu nhìn Lâm Khê.
Lâm Khê cười với anh: “Dạ, thế thì anh ở ngoài đợi em đi.”
Nhìn dáng vẻ của tướng quân Lương, cũng không giống như muốn nói “cô muốn bao nhiêu tiền thì mới chịu rời khỏi con trai tôi” mà, anh lo lắng cái gì.
Lương Triệu Thành lúc này mới ra ngoài.
Tướng quân Lương đợi Lương Triệu Thành đi ra ngoài xong, vẻ mặt nhìn Lâm Khê ôn hòa hơn rất nhiều.
Ông ấy nói: “Mấy hôm nay khiến cháu chịu ấm ức rồi.”
Lâm Khê đáp lại khô khốc: “Cũng không sao ạ.”
Nói xong giống như suy nghĩ gì đó lại nói thêm: “Quả thật không tốt lắm.”
Thực ra tướng quân Lương không hề làm khó cô, thậm chí còn ôn hòa vượt ngoài dự liệu của cô.
Nhưng xuất thân kiếp trước của cô cũng coi như là nhà giàu, cha mẹ còn ly hôn, vì vậy tuy được lớn lên trong sự cưng chiều, nhưng thấy được không ít chuyện, rất nhiều thứ chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra những uẩn khúc phía sau.
Ví dụ như cô vừa vào nhà, thím Thu là giúp việc trong nhà sao lại dám nói bóng nói gió làm khó cô, hai mẹ con mẹ kế Chu Vấn Bình sao lại ra cái vẻ bề trên như vậy, dùng ngữ khí kiêu căng thậm chí coi thường muốn dẫm đạp cô? Thậm chí nhà họ Dung, chức vụ của tham mưu trưởng Dung còn thấp hơn tướng quân Lương, một người họ hàng nhà họ sao dám đến nhà họ Lương chỉ vào mũi em trai cô mắng “Chó điên, ác độc, không có gia giáo?”.
Bọn họ không phải coi thường Lương Triệu Thành.
Anh chỉ cần nghiêm mặt, liếc nhìn bọn họ là lập tức im bặt.
Trong lòng bọn họ chẳng qua là không coi cô ra gì thôi.
Còn có ánh mắt đánh giá của đám người trong đại viện đó, hiển nhiên trong khắp đại viện đều có những lời đồn liên quan tới cô.
Còn có một đứa bé như Quan Tiểu Sơn cũng có thể nói ra những lời nói ác độc xấu xa mà khiến Tiểu Dã vừa nghe đã trực tiếp đạp nó xuống sân tuyết.
Những thứ này rốt cuộc là vì sao?
Còn không phải vì chủ nhân nhà họ Lương dung túng thậm chí là ngầm đồng ý?
Mặc cho là nguyên nhân gì, hoặc là vì để an ủi nhà họ Dung, hoặc là trong lòng bất mãn với cuộc hôn nhân của cô và con trai ông ấy, vì vậy mới dung túng và ngầm đồng ý cho những sự khinh thường đó âm ỉ rồi lớn lên, cho đến tận hôm nay.
Tướng quân Lương nghe thấy câu trả lời của cô dường như thấy bất ngờ, lập tức bật cười, nhưng cũng rất nhanh giấu đi nụ cười.
Ông ấy nói chầm chậm: “Chuyện giữa nhà họ Dung và nhà họ Lương đều là chuyện trước đây. Không biết Triệu Thành đã nói với cháu chưa, thực ra thời gian nó sống chung với bác rất ngắn. Mẹ nó có nó chưa lâu thì bác tới biên giới, mẹ nó sức khỏe không tốt, lại có nó nên không thể đi cùng bác, ở lại thành phố Bắc, vì thế từ lúc nó ra đời cho đến khi mẹ nó mất, số lần bác gặp nó chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
“Sau khi mẹ nó qua đời, bác đón nó tới biên giới, nhưng bác cũng không có nhiều thời gian ở cạnh nó, vì thế đưa tới trường nội trú bộ đội giống như anh trai nó.”
Lương Triệu Thành và Lương Hằng Nghị không giống nhau ở chỗ là, Lương Hằng Nghị từ nhỏ cũng ở trường nội trú, nhưng từ lúc nhớ được mọi chuyện thì đã cùng cha ở biên giới, kí ức với mẹ lại rất mơ hồ, chính vì vậy cũng thân thiết hơn với cha. Thậm chí lúc nhỏ chưa từng oán hận, cho rằng mẹ anh ấy quá đỏng đảnh, không muốn chịu khổ không chịu theo cha anh ấy tòng quân.
Còn Lương Triệu Thành lại vì mẹ mà vô cùng chống đối thậm chí là oán hận cha, vào lúc anh mười sáu mười bảy tuổi, tuy tướng quân Lương thấy hổ thẹn với anh, nhưng đồng thời cũng vô cùng bất mãn với mấy thói xấu được mẹ nuông chiều của anh, do đó cũng vô cùng nghiêm khắc với anh, chính vì vậy khiến cho quan hệ của hai cha con càng thêm căng thẳng.
Tướng quân Lương ngưng một lát rồi nói tiếp: “Thời gian bác sống với nó rất có hạn, nó oán hận bất mãn bác, còn bác cũng cảm thấy tính khí nó quá kém, không chịu nghe dạy bảo.”
Lâm Khê hé miệng, muốn nói gì đó.
Tướng quân Lương khoát tay nói: “Bác biết, lúc đó nó vẫn chỉ là một đứa bé, người làm cha như bác vắng mặt nhiều năm như vậy, đến mẹ nó mất cũng không ở bên cạnh, đón nó về liền dùng thái độ nghiêm khắc để dạy dỗ nó, bác là một người cha thất bại. Bác nói với cháu những chuyện này không phải muốn giải thích với cháu điều gì, chỉ muốn nói cho cháu chuyện trước đây của nó, bác thấy với tính cách của nó, sợ là không chắc chịu nói ra.”
“Bác và tham mưu trưởng Dung là bạn cũ, là chiến hữu, hai nhà quen nhau ở biên giới, có quan hệ hơn hai mươi năm. Có thể nói Dung Hoa An là bác nhìn con bé lớn lên, từ nhỏ con bé đã có ý với Triệu Thành, mười mấy năm nay, ai cũng đều thấy cả, hai nhà trêu nhau cũng luôn nói muốn kết thông gia. Điều này khiến trước đây bác thậm chí còn nảy sinh lầm tưởng, nếu Triệu Thành không lấy con bé thì không có trách nhiệm. Hai năm rưỡi trước, bác cãi nhau nảy lửa với nó, bắt nó kết hôn với Hoa An, nó không đồng ý, trong lúc tức giận bác đã trực tiếp gọi điện thoại cho cấp trên của nó, ép nó nộp đơn xin kết hôn.”
Lâm Khê: ???!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận