Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 382 - Chịu trách nhiệm 4

Lúc này Hứa Đan gật đầu, thím Ngô lập tức vô cùng nhiệt tình dẫn cô ta vào nhà, sau đó xoay người kêu lớn vào phòng bên trong: "Tiểu Khê à, có bạn học của cháu đến tìm cháu nè."
Lâm Khê mở cửa ló đầu ra thì nhìn thấy người đến là Hứa Đan, trước tiên cô hơi sửng sốt, sau đó lập tức nói với thím Ngô: "Thím Ngô, bạn học cháu đến tìm cháu có chuyện, cháu đưa cậu ấy sang nhà bên cạnh nói chuyện một lát."
Bên cạnh là nhà của Nhạc Minh Tư.
Bình thường Nhạc Minh Tư thường xuyên ở phim trường, không thường xuyên ở đây nên bà ấy đã để lại chìa khóa cho thím Ngô và Lâm Khê để khi nào cần thì bọn họ cứ sang ở.
Lâm Khê quay về phòng lấy chìa khóa, sau đó lấy thêm áo khoác, đổi dép khác và đi sang nhà bên cạnh.
Thím Ngô lải nhải nói thêm: "Vậy thì một lát nữa qua đây ăn gì đó nhé?"
Lâm Khê cười nói: "Không cần đâu, bạn học của cháu có việc gấp, lát nữa sau khi tiễn cậu ấy xuống nhà thì cháu sẽ về."
Nói xong cô đi sang phía đối diện mở cửa.
Hứa Đan ngạc nhiên nhìn cô đi ra ngoài rồi lại mở cửa nhà bên kia, cho đến khi Lâm Khê đứng ở cửa đối diện, mở cửa nhìn cô ta rồi nói: "Chúng ta sang đây nói chuyện đi."
Lúc này Hứa Đan mới phản ứng kịp, cô ta bước tới.
Nhà của Nhạc Minh Tư được trang trí vô cùng tao nhã, bày trí gọn gàng sạch sẽ.
Trên bàn có một lọ hoa súng xanh Ai Cập.
Hứa Đan hé miệng định hỏi căn nhà này là của ai, tại sao Lâm Khê lại có chìa khóa để đi vào nhưng mà sau đó nhớ lại mối quan hệ của hai người và cả mục đích mình đến đây, lời định hỏi bị mắc kẹt trong cổ họng, cuối cùng không hỏi được gì.
Lâm Khê cũng không mời cô ta ngồi, nói thẳng: "Cậu đến tìm tôi có chuyện gì không? Cứ nói thẳng đi."
Hứa Đan giật mình, lấy lại tinh thần.
Cô ta phấn chấn lên một chút, nhìn về phía Lâm Khê rồi nói: "Lâm Khê, cậu có nghe được những lời đồn đãi hiện tại trong trường không?"
"Đồn đãi?"
Lâm Khê nở nụ cười, nói: "Gần đây tôi khá bận rộn, hơn nữa cũng không có hứng thú để nghe mấy lời đồn đãi này, cậu đến tìm tôi vì tin đồn gì hả?"
Hứa Đan: "..."
Cô ta cắn răng nói: "Lâm Khê, cậu biết đấy, bởi vì cậu toàn tâm toàn ý muốn trở về Tân An nên mới xin phép hội đồng triển lãm đi Tân An thu thập tác phẩm, hơn nữa cũng vì phải mất một thời gian tương đối dài, không thể đảm nhiệm tốt chức vụ trong ban cán sự nên mới từ chức lớp phó học tập mà, có đúng không?"
Lâm Khê nhướng mày, cười nhạt nói: "Thật ra trình tự không phải như vậy. Nhưng mà chuyện này không quan trọng, việc này có liên quan gì đến việc cậu tìm tôi sao?"
Suýt chút nữa Hứa Đan đã bị giọng điệu và thái độ của Lâm Khê lúc nói chuyện chọc cho tức chết.
Cô ta nói: "Dĩ nhiên chuyện này rất quan trọng rồi! Cậu biết không, bây giờ tất cả mọi người trong trường đều nói là cha mẹ tôi gây áp lực lên nhà trường, cậy thế ép người, buộc cậu phải từ chức lớp phó học tập và bị đình chỉ học tập quay về Tân An! Cậu biết rõ ràng mọi chuyện không phải như thế mà, tại sao cậu không giải thích rõ tất cả chuyện này với những người đó chứ?"
Lâm Khê thu hồi nụ cười nhạt lúc đầu, dần trở nên nghiêm túc, nhìn cô ta, nói chuyện với thái độ lạnh lùng: "Chẳng lẽ không phải à? Chẳng lẽ cha mẹ cậu không đến tìm các thầy cô và lãnh đạo học viện nhằm gây áp lực với học viện, nói rằng tôi không xứng đáng làm trong ban cán sự lớp, nói tôi tẩy chay chèn ép bạn cùng lớp hay sao?"
"Chẳng lẽ mục đích của bọn họ khi dùng những câu từ nặng nề như vậy không phải là khiến chủ nhiệm lớp bãi nhiệm chức vụ lớp phó học tập của tôi sao? Không phải là bọn họ khiến cho tổ công tác bên phía triển lãm tranh hủy bỏ chức vụ của tôi hả?"
"Chẳng lẽ bọn họ đặc biệt mời giảng viên học viện và bên triển lãm đến chỉ để giải tỏa bực tức trong lòng hay sao? Phụ huynh học sinh bình thường sẽ mời giáo viên đến nhà rồi nặng nề trách cứ một sinh viên như tôi, sau đó yêu cầu giáo viên xử lý mạnh tay hả? Tôi từ chức lớp phó học tập và tránh đi công việc của triển lãm bên này thật sự không phải những gì trong lòng bọn họ muốn sao? Chẳng lẽ tất cả những chuyện này không phải sự thật hay gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận