Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 152 - Xử lý một cách đơn giản thô bạo 2

Đối mặt với sự thấp thỏm của Hà Quế Phân và ánh mắt của Hạ Mỹ Liên, gương mặt Lương Triệu Thành cũng không nhìn ra điều gì, anh trực tiếp đẩy tài liệu trên tay ra đến trước mặt Hà Quế Phân và Hạ Mỹ Liên, sau đó nhìn hai người nói.
“Mấy ngày trước anh cả tôi đã đến thôn Lâm Hạ một chuyến, đây là lần đầu tiên anh ấy đến Tân An, cũng là lần đầu tiên gặp vợ tôi. Trên đường đến đây, anh ấy bị cô Hạ ngăn lại, nghe nói cô Hạ nói với anh ấy rất nhiều điều, nhưng trong đó có bao nhiêu phần phỉ báng và xuyên tạc, chắc hẳn trong lòng cô Hạ hiểu rõ.”
Sắc mặt Hạ Mỹ Liên thay đổi, lúc thì trắng lúc thì đỏ.
Hà Quế Phân vừa sợ vừa hoảng hốt nhìn cô ta nói: “Mỹ Liên, con, con chạy đến trước mặt anh cả của tổng giám đốc Lương nói cái gì rồi?”
Cho dù Hạ Hướng Viễn có thể nén giận, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.
“Tôi không hề nói láo.”
Đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Lương Triệu Thành, Hạ Mỹ Liên ban đầu còn sợ hãi, nhưng nghĩ đến Lâm Khê cũng không ở đây, bên cạnh là mẹ và anh của cô ta. Lương Triệu Thành là chồng của Lâm Khê, cô ta không muốn Lâm Khê sống tốt, đây không phải là cơ hội tốt nhất sao?
Nghĩ đến đây, cô ta kích động đến mức có chút run rẩy ngẩng đầu lên nói: “Tôi cũng không hề nói dối gì với trung đoàn trưởng Lương, mỗi câu tôi nói đều là sự thật, chuyện trước đây của cô ta và anh trai tôi, trong lúc nhà tôi xảy ra chuyện cô ta đá anh trai tôi luôn.”
“Những điều này đều là sự thật.”
Lương Triệu Thành trực tiếp ngắt lời cô ta.
Anh cũng không muốn nghe cô ta lặp lại những lời vụn vặt nhạt nhẽo đó nữa.
Anh nhìn qua thứ trên bàn, lạnh lùng nói: “Trong tài liệu này có những chủ nợ mà cha cô đã nợ tiền đánh bạc, còn có một vài người liên quan. Trong số bọn họ hiện giờ có một vài người cũng giống như cha cô, đang ở trong tù, có một vài người ở bên ngoài tiếp tục đánh bạc, lừa gạt hàng xóm.”
“Còn nữa, xưởng trưởng Hạ bày kế đưa cha cô và những người này vào tù như thế nào, trong này cũng có một vài tư liệu, so sánh với những kết luận chủ quan rồi coi là sự thật của cô Hạ kia, đây mới là sự thật có ghi chép của cục cảnh sát. Tôi nghĩ nhà họ Hạ các người chắc là không muốn những sự thật này bị mang ra cho cả thiên hạ cùng biết, đến lúc đó đừng nói đến cuộc sống yên ổn của mấy người, nhà máy của xưởng trưởng Hạ, ngay cả an toàn tính mạng của mấy người chưa chắc đã được đảm bảo.”
Hà Quế Phân bị dọa đến ngây người, dường như đang không biết Lương Triệu Thành đang nói gì.
Hạ Mỹ Liên cũng trợn to mắt, giống như đang nghe được chuyện kinh khủng nhất, đương nhiên ban đầu chỉ nghe thấy những chủ nợ sòng bạc gì đó, chẳng qua là bản năng nghe thấy những chuyện kinh khủng kia cho đến khi phản ứng lại, lại càng kinh ngạc, chợt nhìn về phía anh trai của mình.
Người trong cuộc là Hạ Hướng Viễn thì lại bình tĩnh, không giống như mình đã làm ra chuyện gì không thể gặp người bị người khác bắt được.
Lương Triệu Thành cũng lười quan tâm phản ứng của người nhà họ Hạ.
Anh chỉ cảnh cáo mà thôi.
Chỉ cần đạt đến mục đích là được, về phần phản ứng của người nhà họ Hạ, anh không hề có hứng thú thưởng thức.
“Đây, đây không phải là sự thật, chuyện cha nó vào tù sao lại có liên quan đến Viễn chứ?”
Sau khi Hà Quế Phân tỉnh táo lại gần như muốn nhào đến bên người Lương Triệu Thành, ánh mắt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi.
“Đây là chuyện của nhà họ Hạ mấy người.”
Lương Triệu Thành lạnh nhạt nói: “Tôi không có hứng thú nhúng tay vào, cũng không có hứng thú giải thích thay con trai bà, bà muốn biết thì đi hỏi con trai mình là được. Có điều cô Hạ, tôi hi vọng đây là lần cuối cùng cô nói lung tung về vợ của tôi, lần sau nếu tôi lại nghe được hoặc là biết từ chỗ người khác thì những thứ này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt mấy người nữa.”
“Tin tôi đi, Hạ Hướng Viễn có thể hao hết tâm sức kéo nhà các người từ vũng bùn đi lên, nhưng mà đẩy quay về cũng không phải chuyện gì khó khăn cho lắm.”
Anh nói xong quay lại nhìn Hạ Hướng Viễn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Khoảnh khắc đó, Hạ Hướng Viễn suýt nữa thì thốt lên: “Vậy Tiểu Khê thì sao, anh định làm thế nào với cô ấy?”
Nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời.
Bởi vì anh ấy biết mình sẽ không có được bất cứ câu trả lời nào.
Ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong chốc lát, Lương Triệu Thành thu hồi tầm mắt, đi thẳng ra cửa, mở cửa rời đi.
Để lại một mảnh hỗn độn phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận