Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 388 - Chỉ tay 3

Lâm Khê sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu.
Cô cười nói: “Dì rất tốt, ở chung như vậy cũng rất tốt.”
Nếu là quá dính sát, cô mới chịu không nổi.
Sau đó suy nghĩ rồi dịu dàng nói: “Thật ra bên phía người nhà của cha, người đưa tiền an ủi và tiền tiết kiệm của cha cho hai ông bà, sau đó đúng thời gian lại gửi tiền qua là đã hết lòng rồi, nói ra thì bọn họ cũng không phải trách nhiệm của dì, hai đứa nhỏ càng không phải, dì không cần phải tự trách.”
“Dì không có tự trách…”
Nhạc Minh Tư cười một chút, nói: “Dì cũng không để bụng người khác nhìn vào thế nào.”
Bà ấy chỉ hy vọng cô có thể hiểu bà ấy mà thôi.
Chiều hôm sau, Lâm Khê cùng Lương Triệu Thành rời đi.
Lúc sáng đi một chuyến đến ký túc xá, không gặp được Hứa Đan, cô lại đi một chuyến đến văn phòng chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp là thầy Hầu thở dài nói với cô: “Không cần lo lắng, cô của Hứa Đan có gọi điện thoại đến, nói là Hứa Đan bị bệnh, muốn xin nghỉ một tuần, nhưng cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là bị chút kích thích, mấy ngày nay bà ấy sẽ khuyên bảo em ấy đàng hoàng. Hôm qua các em không có chuyện gì chứ?”
Lâm Khê lắc đầu nói: “Không có việc gì đâu ạ, em đến đây là nói chuyện riêng với thầy.”
Thầy Hầu không vui mà vẫy tay với cô, dặn dò cô trở về Tân An cũng đừng quên bài tập, thi cuối kỳ đừng mất mặt là được, tốt xấu gì hiện tại cũng là biển hiệu sống của học viện bọn họ.
Trên xe lửa hơn ba mươi tiếng đồng hồ.
Lâm Khê ngồi xe lửa chán muốn chết, bèn hỏi Lương Triệu Thành: “Em có cần đi gặp người nhà họ Chiến không?”
“Em muốn sao?”
“Em muốn đi thăm hai ông bà.”
Cô nằm trên giường, nhìn lòng bàn tay mình, đột nhiên bất ngờ phát hiện, chỉ tay của cô lại giống hệt như kiếp trước. Bởi vì kiếp trước có một khoảng thời gian cô rất thích việc xem chỉ tay, từng nghiên cứu ý nghĩa của mỗi đường chỉ tay trong lòng bàn tay mình, có điều cũng chỉ là nhất thời nhiệt tình, sau đó thì bỏ.
Cô không ngờ chỉ tay của hiện tại lại giống hệt như của bản thân kiếp trước.
Là ngay ban đầu đã giống nhau, hay là dần dần giống nhau?
Đáng tiếc lúc đầu cô mới xuyên qua thì không chú ý tới chỉ tay.
“Có băn khoăn gì sao?”
Lâm Khê nói được nửa câu nhưng vì phát hiện chuyện chỉ tay nên bèn quên mất nửa câu sau.
Lương Triệu Thành thấy cô nói được nửa câu thì hồi lâu không lên tiếng nên mở miệng hỏi.
Lúc này Lâm Khê mới hoàn hồn lại, cô nhẹ nhàng “a” một tiếng, mới nhớ tới chủ đề trước đó, phản ứng lại một lát mới nói: “Mặc kệ thế nào, đó là cha mẹ của cha ruột em, em nên đi thăm bọn họ, nếu không em không chịu được. Nhưng em không muốn gặp mặt với mấy anh chị con thừa tự mà bọn họ nhận cho cha em, mặc kệ bọn họ tốt hay xấu, em cũng không có hứng thú gì.”
“Anh đừng hiểu lầm là em ghét bọn họ, thật ra nếu không phải người nhà họ Nhạc vốn dĩ chính là người thân của em, anh bảo em đi nhận một người xa lạ làm mẹ, sau đó còn có một đống anh chị em, mặc kệ bọn họ là dạng gì người gì, có thân phận hoàn cảnh gì, em cũng sẽ khó chịu.”
“Anh biết.”
Anh nói: “Khi nào em nhớ thì anh đi cùng em.”
Lâm Khê nghe anh nói như vậy thì bật cười.
Cô biết ý anh nói chính là, mặc kệ có chuyện gì đều có anh ở phía trước.
Trong lòng cô ấm áp, cũng không muốn nói chuyện nhà họ Chiến nên đứng dậy bò đến bên cạnh anh, thò tay qua phía dưới cánh tay anh, lòng bàn tay đưa đến trước mặt anh, nói: “Anh xem, em vừa phát hiện, chỉ tay hiện giờ của em giống hệt trước kia, là lúc là Nhạc Khê ấy, việc này hình như có hơi kỳ lạ nhỉ. Không phải người ta nói, trên đời này, chỉ tay là có một không hai sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận