Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 495 - Chúc mừng 1

Tính cách Lâm Khê hoạt bát, cho dù là mang thai nặng nề, cuộc sống cũng rất nhanh trải qua một cách thú vị.
Sinh hoạt vợ chồng tất nhiên là không cần phải nói, Lương Triệu Thành kiềm chế, Lâm Khê lại đùa đến nghiện, cũng bởi vì kiềm chế, không thể đến thẳng bước cuối cùng, chỉ có thể chậm rãi cọ xát, ngược lại mở khóa rất nhiều tư thế mới. Lương Triệu Thành chỉ kém có một bước đó, Lâm Khê lại vô cùng hứng thú, cho nên có đôi khi Lương Triệu Thành bị ép đến nóng nảy, sẽ ôm lấy cô, nói: “Em chờ đi, chờ xem sau này anh có tha cho em không.”
Lâm Khê cười ha ha, cắn cổ anh, làm nũng: “Không phải anh biết rất rõ sao, em sắp chờ không kịp rồi, không muốn anh buông tha em chút nào cả.”
Cuối cùng người nghẹn vẫn là Lương Triệu Thành.
Cô càng ngày càng làm phiền.
Đến khi thân thể càng ngày càng nặng, sáng mỗi ngày và buổi tối trước khi ngủ đều nhất định phải để Lương Triệu Thành giúp cô mát xa một hồi, sức anh mạnh, lại có thể khống chế lực đạo rất tốt, Lâm Khê lại mở khóa một cách dùng mới, quyết định cô sinh con xong nhất định phải quấn lấy anh tiếp tục mát xa giúp cô.
Ngoài ra chính là tác phẩm tốt nghiệp.
Tháng sáu là phải nộp tác phẩm tốt nghiệp.
Vốn dĩ giảng viên hướng dẫn tốt nghiệp của Lâm Khê đã định tác phẩm tốt nghiệp là tranh sơn dầu, nhưng giờ không thể tiếp xúc với thuốc màu, cô cẩn thận cân nhắc một phen, suy xét mấy ngày, dứt khoát gọi điện thoại thương lượng với giảng viên hướng dẫn. Tác phẩm vẫn là chủ đề đã định ban đầu, nhưng đổi tranh sơn dầu thành tranh phong cảnh mực màu*, tất cả đều dùng thuốc màu cổ từ thiên nhiên không độc, bản thảo thô đã có, hiệu quả lại vô cùng chấn động, so với tranh sơn dầu, tuy rằng không đầy màu sắc, nhưng lại có thêm ý cảnh mênh mông.
*Tranh phong cảnh Trung Quốc chủ yếu được chia thành hai loại là tranh phong cảnh mực tàu và tranh phong cảnh mực màu
Người hướng dẫn vốn nói tình huống của cô đặc biệt, có thể kéo dài thời hạn nộp tác phẩm tốt nghiệp, nhưng Lâm Khê vẫn hoàn thành đúng hạn, không chỉ như thế, cuối tháng sáu còn cùng Triệu Ức Tuyết, Tôn Minh Minh và Vương Nhiên cùng bay về thành phố Bắc, hoàn thành kỳ thi cuối kỳ cuối cùng, bảo vệ khóa luận tốt nghiệp, ngày hôm sau cùng Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh bay về Tân An.
Tôn Minh Minh đã qua thực tập, quyết định sẽ làm việc ở ban biên tập.
Vốn dĩ Lương Triệu Thành muốn cùng cô về trường bảo vệ khóa luận tốt nghiệp, kết quả là vì vấn đề máy bay nên chỉ có thể ở lại Tân An.
Kế hoạch ban đầu của Vương Nhiên là thực tập ở phòng vẽ của Lâm Khê, sau khi bảo vệ khóa luận tốt nghiệp sẽ ở thành phố Bắc nghỉ hè.
Nhưng bởi vì thêm vào lượng công việc của một tập tranh, sau khi bảo vệ khóa luận tốt nghiệp, cô ấy ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi bay về Tân An.
Đương nhiên, vé máy bay qua lại đều là Lâm Khê chi trả.
Có điều chuyện tập tranh, tuy Lâm Khê không cả ngày vẽ cùng, nhưng lúc rảnh rỗi vẫn vẽ bản thảo thô, để Vương Nhiên và trợ lý hoàn thành công việc sau đó.
Bọn họ cũng thỉnh thoảng cầm bản phác thảo tới tìm cô thương lượng.
Mặt khác, Triệu Ức Tuyết thành lập phòng làm việc, trong đó cũng có Lâm Khê tham gia, cô là nhà đầu tư, cũng là một trong số đối tác, cho nên thỉnh thoảng Triệu Ức Tuyết sẽ tìm cô thảo luận một vài chuyện, hỏi ý kiến cô, dù là trước khi sửa bản thảo thiết kế cũng nhất định sẽ tới thảo luận với Lâm Khê một phen.
Còn có người trong thôn, trước kia Lâm Khê đi học, lúc về nhà thì rất bận, người trong thôn rất ít ai cố ý chạy tới tìm cô nói chuyện phiếm.
Giờ cô có thai thì lại có rất nhiều người trong thôn tới nhà tìm cô nói chuyện phiếm, Lâm Khê không thấy phiền, cô luôn có thể tìm được chủ đề thú vị, nói về chuyện xưa trong thôn trước khi mở cửa, rất thú vị.
Thời gian qua lâu, cô còn cố ý lập thời gian biểu.
Lúc này mới phát hiện thời gian của mình lại dày đặc, còn phong phú hơn trước kia nhiều.
Hoàn toàn không phải cá mặn* mà.
Tháng tám, Vương Nhiên vuốt bụng Lâm Khê, hỏi cô: “Cậu thật sự không tò mò là con trai hay con gái sao? Haiz, cậu không tò mò, tớ tò mò muốn chết này. Hơn nữa, biết rồi thì sẽ dễ mua quà cho nó.”
Lúc này đã hơn bốn tháng sắp năm tháng rồi, nếu thật muốn biết, tìm bác sĩ khám là đã có thể khám ra.
Lâm Khê không tò mò chút nào.
Cô nói: “Không phải như nhau à, như vậy lúc sinh mới hồi hộp, tớ mới có thể chịu đau đớn khi sinh, cậu nghĩ xem, đến con là nam hay nữ cũng không biết, đến lúc đó thế nào tớ có chết cũng phải chịu đựng mà nhìn một cái, phải không?”
Đây là lời lẽ kỳ lạ gì vậy?
“Có điều tớ hy vọng là con gái.”
Lâm Khê thở dài: “Con gái tương đối thân thiết.”
Nhìn trước kia Nhạc Dĩ Mạn đối xử với cô thế nào xem, cô đối xử với Nhạc Dĩ Mạn tốt nhường nào? Tuy cô không hy vọng cô ấy lượn trước mặt mình, nhưng đó là do nguyên nhân đặc biệt.
“Hơn nữa…”
Cô lại bổ sung: “Chúng tớ đã có Tiểu Dã rồi mà, không cần có thêm con trai nữa, muốn có con gái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận