Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 75 - Anh Ấy Đi Về Phía Cô 4

Tuy nhiên lời nói này đến bên miệng lại nuốt lại, nói lái qua chuyện khác “Như vậy nếu như Tiểu Khê không cứng rắn thì sợ sau này khó sống.”
“Yêu mù quáng,”
Hạ Đông Điền cười nói, “Tôi lại thấy cậu ta rất để tâm đến Tiểu Khê, vì chuyện nhà họ Chu, còn cố ý đến tìm tôi, mới sáng sớm ngày ra lại bỏ hết công chuyện khác, đi cùng Tiểu Khê tới đây, tôi nghe Tiểu Dã còn nói cậu ấy nấu cơm cho hai chị em con bé, như này còn gọi là không để tâm?”
Chuyện Lâm Khê và nhà họ Chu, chỉ cần Lâm Khê nhận mẹ ruột cô, tin tưởng mẹ ruột thì đó là chuyện gia đình cô.
Cô không tự mình đến nhờ giúp, thì bọn họ cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào, đừng nói tới nhúng tay vào nói chuyện với đội xây dựng của Chu Gia Lượng và xưởng sản xuất của Chu Lai Căn, rồi đưa tiền lương của bọn họ cho ủy ban thôn.
Thím Từ kinh ngạc hỏi: “Có chuyện này cơ hả?”
Chuyện bà ấy hỏi là chuyện nấu cơm.
Thôn của bọn họ không có người đàn ông nào chịu nấu cơm cho phụ nữ.
Hỏi xong lại hỏi tiếp, “Có phải ông nghe nhầm rồi không? Cái thằng Tiểu Dã đó, trước giờ mười câu thì chỉ có nhiều nhất bảy câu là thật, tin nó mới hay ấy. Tôi thấy lúc cậu ta ở cùng Tiểu Khê, vẫn quá lạnh lùng, dáng vẻ dọa người.”
“Đó là kiểu cảm xúc không bộc lộ ra ngoài.”
Hạ Đông Điền khịt mũi coi thường, nói, “Bà cứ chờ mà xem, hơn nữa tôi thấy con bé Tiểu Khê hôm nay biểu hiện cũng rất tốt, thông minh lanh lợi, nói có sách mách có chứng, sợ là trước đây bà nhìn nhầm con bé rồi.”
Không chỉ nói có sách mách có chứng, không có sách cũng nói thành ba phần có chứng, mồm mép và ứng đối tại chỗ đó không do bản thân lanh lợi thì người khác dạy cũng không được.
Ông ta vừa nói vừa lắc đầu.
Ông ta rất bận rộn, Lâm Khê là một cô gái, nói thật ngoại trừ gặp Tiểu Khê gọi ông ta một tiếng “Bác bí thư” ra thì cũng không có tiếp xúc nào khác, tính cách của cô như thế nào, đều là do vợ rủ rỉ rù rì bên tai, lúc này ông ta vô cùng hoài nghi ánh mắt của vợ mình.
Lâm Khê không biết được việc thím Từ và bác bí thư vẫn còn lo lắng chuyện của cô.
Lúc rời khỏi ủy ban thôn, ánh mặt trời bên ngoài quả nhiên đã vô cùng chói chang.
Lâm Khê che ô đen, khóe miệng Lương Triệu Thành giật giật mấy cái khó mà nhìn thấy, tuy nhiên nhìn lên ánh mặt trời trên đầu, rồi lại nhìn xuống thân hình mảnh mai của cô, cộng thêm làn da trắng như sứ cao cấp, hai cánh tay và đôi chân thon thả hơi phát sáng dưới ánh mặt trời, cái cổ thon dài dường như cần che đi thì tốt hơn.
Hai người ra về, đi về đoạn đường phía trước là tới đường chính của thôn thật là là hai hướng khác nhau.
Một hướng là thôn Lâm Hạ ở hướng nam, còn một hướng là đi về hướng đông của thôn.
Đi tới đường lớn, bước chân của Lương Triệu Thành dừng lại rồi nói: “Em tự về nhà đi, tôi tới công ty.”
Ngưng lại một lát lại nói tiếp, “Có chuyện gì thì sai Tiểu Dã ra đầu thôn gọi điện thoại cho tôi.”
Trong nhà không có điện thoại, nhưng tiệm tạp hóa của thôn có, đường không xa, đi mấy phút là tới.
Lâm Khê gật đầu, nói một tiếng “Được”, cũng không cảm thấy bản thân đợi anh gần nửa tiếng đồng hồ, lúc đi về anh để mình tự về nhà có gì không thỏa đáng.
Cô lười biếng suy nghĩ, một người đàn ông nếu không thích bạn thì mới là bình thường ấy.
Vừa có trách nhiệm, lúc quan trọng không vắng mặt, chưa từng dính chặt lấy, chẳng có yêu cầu gì với bạn, qua lại với người như vậy quả thật không cần quá tốt.
Hai người tách nhau ra, Lâm Khê nhàn tản đi về phía nhà mình.
Vừa đi vừa ngắm nhà cửa và cảnh sắc xung quanh, thực ra đây là lần đầu tiên cô đi dạo trong thôn.
Kiếp trước cô tới Tân An rất nhiều lần, đó là một thành phố nhộn nhịp với các tòa nhà bê tông cốt thép chọc trời, bây giờ cách đó không xa các tòa nhà đã lần lượt mọc lên, nhưng ở thôn nhỏ gần biển này, môi trường vẫn rất thoải mái, tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Không biết có phải do giải quyết được chuyện nhà họ Chu hay không, mà cô giờ đây hình như đã không còn bài xích nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận