Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 435 - Lì xì 1

Anh ôm lấy cô, nghe cô mềm mại nói những lời đường mật, trái tim chợt tuôn ra một loại cảm giác vừa tê dại vừa căng tràn.
Cô nói cô càng yêu anh rồi, chẳng lẽ anh lại không?
Thời gian thật sự đúng là một thứ rất kỳ lạ, anh mới ban đầu thích cô, nhưng thật ra trong lòng anh cũng rất bài trừ, anh khiến bản thân mình tiếp nhận cô, nhưng thật ra cũng có rất nhiều băn khoăn lo ngại, thế nhưng tháng năm cứ từng ngày từng ngày trôi qua, sự bài trừ kia cũng càng ngày càng ít. Mãi đến khi nó biến mất không một dấu vết, thuận theo đó chỉ là những nuông chiều bất tận, đương nhiên anh cũng có thể cảm giác thấy cô càng ngày càng dựa dẫm vào bản thân anh, hoà quyện vào bản thân anh, anh dùng từ hoà quyện này, chính là một cảm giác kỳ lạ.
Anh ôm cô một lúc lâu rồi mới nói: “Đợi qua hai năm nữa, đợi đến thời điểm em học năm ba năm tư, không phải em nói đến lúc đó về Tân An thực tập hay sao? Đến lúc đó lại muốn.”
Lâm Khê vốn tưởng rằng anh sẽ kích động vui sướng, hình như quả thật có chút kích động, nhưng kết quả kích động xong, anh lại có thể nói ra mấy câu này.
Lâm Khê thở dài một hơi: “Em vậy mà cảm thấy có chút nuối tiếc, có điều anh nói cũng đúng, nói thật lòng em cũng là bị thím Ngô nói, nhất thời có chút dao động, anh từ chối rồi, lại muốn có em cũng sẽ không đáp ứng nữa.”
Lương Triệu Thành “ừ” một tiếng, vuốt ve cô: “Không vội vàng, em vẫn còn nhỏ, đợi hai năm nữa muốn có đối với cơ thể cũng sẽ tốt hơn một chút.”
Chỉ với khoảnh khắc vừa lúc nãy, anh quả thực cảm thấy bọn họ có thể có một được con.
Nhưng quay trở về trong hiện tại, lý trí của anh chiếm càng nhiều hơn.
Lâm Khê không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.
Bởi vì ở đây những cô gái lớn giống như cô đã sinh em bé thực sự rất nhiều.
Hơn nữa thời điểm ở kiếp trước, người khác nhìn thấy cô và mẹ cô giống như chị em, người khác thường sẽ nói với mẹ cô rằng: “Vẫn là lúc trẻ sinh con thì tốt hơn, cơ thể hồi phục nhanh, lớn tuổi rồi muốn có đứa con, vậy thật sự là sinh một đứa già mười tuổi, cơ thể cũng hồi phục không lại.” Bởi vì nghe nhiều rồi cho nên cô có ấn tượng sâu đậm.
Có điều anh nói như vậy cũng là bởi vì cô, cô vẫn là người được lợi, trong lòng vừa vui vẻ là bắt đầu nói hươu nói vượn, cô làm nũng nói: “Anh là đang nói em nhỏ? Nhưng mà bình thường anh cũng không có kiêng nể việc em nhỏ tuổi nha.”
Lương Triệu Thành đơ người, lập tức hiểu được ý tứ của cô.
Anh cúi đầu hôn cô, nói: “Đã rất kiêng nể rồi.”
Lại nói về nhà họ Lương.
Lương Triệu Thành mang theo Lâm Khê rời khỏi nhà học Lương.
Trước lúc rời đi, Lương Hằng Nghị đứng dậy, tiến lên phía trước gọi một tiếng “Triệu Thành”, Lương Triệu Thành quay đầu, nhưng lại lạnh nhạt nhìn anh ấy, sau đó kéo Lâm Khê rời đi.
Theo âm thanh cửa lớn “đùng” một tiếng, trong phòng rơi vào một bầu không khí im lìm chết lặng, chỉ còn lại tiếng nức nở của Lương Tuyết Đình, nhưng tiếng nức nở này cũng dần dần dừng lại, hình như là không dám tiếp tục phát ra.
Trong bầu không khí im lìm chết lặng này, tướng quân Lương đứng dậy, bước lên bậc thang quay người hướng lên lầu.
Chu Vấn Bình vội đẩy con gái ra, hét một tiếng “Bá Dung”, nhưng Lương Hằng Nghị bên kia đã bước lên lầu đi theo tướng quân Lương rồi.
Chu Vấn Bình than dài một tiếng, chỉ có thể quay đầu kéo Lương Tuyết Đình về phòng bà ta, trước lúc đi còn thuận tiện cầm theo chiếc băng ghi âm đang nằm trên bàn.
Phòng làm việc của tướng quân Lương.
Tướng quân Lương ngồi trên ghế sô pha, vươn tay giữ chặt lấy một cái chặn giấy trên bàn trà, tay giữ chặt thứ đó, nhưng cũng chỉ là giữ chặt, siết chặt, lại không hề có một động tác tiếp theo gì.
Lương Hằng Nghị đi vào, nói: “Cha, cha đừng tức giận, chỗ Triệu Thành bên kia, con sẽ khuyên chú ấy.”
Tướng quân Lương hít sâu vài hơi, quay đầu nhìn anh ấy, nói: “Con khuyên nó, khuyên nó cái gì?”
Lương Hằng Nghị mím môi, nói: “Chuyện này là do Tuyết Đình không đúng, nhưng nó vẫn còn nhỏ tuổi, lại bởi vì chuyện của nhà họ Dung không vừa ý, những lời nói đó chắc hẳn chỉ là nó âm thầm phàn nàn với bạn bè mà thôi. Với tính cách của con bé, biết rồi thì mắng một trận, răn dạy một trận cũng là được rồi. Nhưng cũng không được quá nuông chiều đến nỗi để vợ mình làm mình làm mẩy trong nhà, Triệu Thành chú ấy, đối với vợ chú ấy cũng quá nuông chiều rồi.”
Tướng quân Lương ngây người.
Trên tay ông ấy vẫn đang giữ chặt lấy đồ chặn giấy, nhưng sự tức giận thực sự dần dần tan biến trong lời nói của người con trai cả, như thể một quả bóng bay đã bị chọc thủng.
Nhưng nỗi thương tâm trong lòng vẫn là càng ngày càng đậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận