Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 59 - Ứng tiền thuê nhà 5

Chu Mỹ Châu không xấu, khuôn mặt gầy, mắt tròn xoe, chỉ là do trước kia vẫn luôn sống ở trên núi, nên màu da có hơi đen.
Cô ta vừa bước vào phòng vừa nói chuyện với Lý Huệ Huệ, nói: “Không có gì, chị đang chuẩn bị đi tới nhà tìm chị của chị đây, tí nữa chị sẽ đi với về với chị ấy.”
“Chị.”
Cô ta vừa vào phòng buông tay của Huệ Huệ ra, chạy chậm tới bên người Lâm Khê, nắm lấy cánh tay cô.
Lâm Khê vốn không quen làm động tác thân mật với những người không thân, huống chi người này con là con gái của Trương Tú Mai và Chu Lai Căn?
Cô thấy cô ta xông tới, liền nhanh chóng đứng lên, xoay người đi đến bàn, cầm bình thuỷ rót nước.
Chu Mỹ Châu chỉ có thể dừng lại.
Cô ta nói: “Chị, thân thể chị tốt hơn rồi sao? Ngày hôm qua em qua nhà tìm chị nói chuyện, nhưng Trần Dã không cho em đi vào, nói là chị đang ngủ, kêu em đừng làm phiền chị, đi tận hai lần, nhưng đều không cho em vào cửa.”
Cô ta mách lẻo về Trần Dã
Nhưng lời này cũng là thật sự, Trần Dã luôn là ngăn cản cô ta đi gặp Lâm Khê.
Tính tình của Trần Dã xưa nay đều không tốt, cả ngày chỉ biết đánh nhau gây chuyện, nhưng chị cậu lại che chở rất tốt, có cái gì cũng nghĩ tới cậu trước tiên, cô ta thấy thế liền nhìn không quen, trong lòng cô ta rất khó chịu, cho nên mỗi lần nói chuyện đều phải len lén mách lẻo nói xấu cậu.
“À, vậy chắc là lúc đó chị đang ngủ.”
Lâm Khê nói.
Không có an ủi, cũng không nói câu “Trở về chị sẽ nói với Tiểu Dã, sau này không được cản em nữa”.
Chu Mỹ Châu bĩu môi, lúc này Lâm Khê rót nước xong, cô ta không bỏ cuộc mà lại chạy tới bên người cô, nhưng bởi vì Lâm Khê đang đứng thẳng bưng ly nước, nên không ôm cánh tay được.
“Chị, em vừa mới nhìn thấy Huệ Huệ đeo vòng cổ ngọc trai của chị, thật xinh đẹp, chị, em cũng muốn.”
Cô ta làm nũng.
Sắc mặt Tôn Văn Thục khó coi.
Huệ Huệ cúi đầu cắn môi.
Tay cô bé đặt trên vòng cổ trên ngực, mới vừa rồi Chu Mỹ Châu tính duỗi tay lấy, nói là “Muốn nhìn xem”. Cô bé trước nay luôn dễ nói chuyện, lúc này lại kiên quyết từ chối, làm Chu Mỹ Châu trở mặt.
Lâm Khê nghe Chu Mỹ Châu nói còn hơi nghẹn họng mà nhìn, con nhóc này vậy mà lại nói thẳng ra.
“Ừ, chị cũng cảm thấy đẹp nên mới đặc biệt lấy ra đưa cho Huệ Huệ đấy.”
Lâm Khê nhấn mạnh hai chữ “đặc biệt”, dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, “Nếu em muốn thì về nói cha mẹ mua cho, trong trung tâm thương mại Bạc Kiều chắc chắn là có bán.”
A?
Chu Mỹ Châu phản ứng không kịp, ngay sau đó lại chu miệng, làm nũng: “Chị, em nhớ là chị không phải có hai cái vòng cổ sao? Chị cho Huệ Huệ một cái, còn cái kia cho em được không?”
“Không được!”
Lâm Khê trực tiếp từ chối.
Cô không sợ bị nói là bắt nạt trẻ con, thời buổi này, Trần Dã mười tuổi đều đã biết đưa hộp tiền tiết kiệm cho cho cô, giúp cô cầm gậy đuổi người, một cô gái mười hai tuổi cũng không nhỏ nữa rồi thì phải? Nhìn Lý Huệ Huệ bên cạnh cô ta xem, rõ ràng còn nhỏ hơn cô ta một tuổi, vậy mà còn lễ phép có chừng mực hơn cô ta nhiều.
Coi cô là người tiêu tiền như rác sao?
Nghĩ như vậy, cô ngay cả giáo dục cô ta cũng lười.
Cô nói: “Chị chỉ có hai cái vòng cổ ngọc trai, nhưng đã đưa một cái cho Huệ Huệ rồi, cái còn lại chị muốn để lại cho mình.”
Nói xong lại nhíu mày, nói: “Mỹ Châu, cái này là đồ của chị, đồ của chị thì chị muốn tặng cho ai, không tặng cho ai, chị sẽ tự mình suy xét, không phải cứ có người tìm chị bảo là muốn có cái gì của chị là chị sẽ cho, lần sau đừng mở miệng đòi chị cái gì nữa, em như vậy sẽ làm chị khó chịu, làm chị nhìn thấy em sẽ không muốn gặp em nữa.”
Chu Mỹ Châu: “...”
Cô ta sững sờ, sau đó vành mắt cũng lập tức đỏ lên, cắn răng, sau đó rưng rưng nước mắt, giọng the thé nói: “Chị, vì sao chị lại nói như vậy? Chị là chị ruột của em, chị thật bất công, chị không phải nói là sẽ đối tốt với em sao? Thế mà bây giờ chị lại đối xử với con gái nhà người khác còn tốt hơn em.”
Từng câu từng chữ này quả thực làm Lâm Khê bất lực đến cạn lợi.
Chưa nói tới việc nguyên chủ “Lâm Khê” với cô ta vốn dĩ không phải là một cặp chị em lớn lên cùng nhau bình thường, cho dù là chị em bình thường lớn lên cùng nhau, thì cũng không cần phải thỏa mãn mọi yêu cầu của cô ta, mặc kệ cô ta "ta cần ta cứ lấy", cô không thoả mãn yêu cầu của cô ta, cô ta liền nói cô không tốt, đối với người khác so đối với cô ta còn tốt hơn? Cái này gọi là cái gì nhỉ, bắt cóc tình cảm sao?
Điệu bộ này có phải hơi quen mắt không, có phải giống y chang mẹ cô ta không?
Chẳng qua một người là dùng tình thương của mẹ và nước mắt để che giấu, còn một người là không biết che giấu.
Nhưng bản chất thì có chỗ nào khác nhau?
Song cả hai bộ dáng này, Lâm Khê đều không ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận