Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 237 - Học viện Mỹ thuật Bắc Thành không dễ thi vào lắm đâu 1

Tôn Văn Anh cười mà nói với thím Thu, thái độ cũng là kiểu thân mật đối với người nhà, nên tuy rằng là bị phản lại lời nói, nhưng thím Thu cũng không bực mình. Ngược lại oán trách mà cười, xoay người đi tới giá giày, cầm mấy đôi dép lê bông để xuống dưới rồi nói: “Được, được rồi, mau tiến vào đi, mấy đôi dép này đều là chuẩn bị riêng cho các cháu cả đấy, đồ mới hết.”
Lương Triệu Thành nhìn qua, đúng thật là đồ mới.
Anh đưa đống lễ vật đang xách trên tay cho thím Thu, nói “vâng”, nhưng cũng không lập tức mang dép vào, mà lại nghiêng đầu nói một câu gì đó với Lâm Khê và Trần Dã. Sau đó chờ Lâm Khê và Trần Dã cởi khăn quàng cổ cùng áo lông vũ xuống, duỗi tay cầm giúp bọn họ rồi vắt lên trên giá áo, sau đó mới đi đến chỗ thím Thu, lấy từ chỗ thím Thu hai đôi dép, một lớn một nhỏ, sau đó lại đưa cho Lâm Khê và Trần Dã. Nhìn hai người đổi dép, còn tận tình cất hai đôi giày mà hai người cởi ra, để lên giá giày, chờ Lâm Khê đổi dép xong, lúc này mới tự mình đi đổi giày.
Mọi người: ???
Mọi người trong phòng đều kinh ngạc tột đỉnh.
Cái người cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô gái và cậu bé kia, thật sự là Lương Triệu Thành mà bọn họ quen biết sao?
Trong lúc này mọi người giấu không được vẻ mặt phức tạp mà đánh giá Lâm Khê.
Cô mang một cái áo khoác lông vũ dài màu đỏ như lông phượng, cùng với một cái khăn lông nhung màu trắng ngà, phía dưới là đôi giày da cổ cao đến đầu gối được đặt làm riêng.
Khăn lông màu trắng to rộng phối với áo khoác lông vũ dài, người bình thường mặc sẽ có cảm giác hơi mập mạp, nhưng mặc ở trên người cô lại không thấy mập chút nào, chỉ cảm thấy càng thêm xinh xắn đáng yêu, đặc biệt là màu đỏ của áo khoác càng làm tôn lên màu da trắng mịn như tuyết của cô, vô cùng kiều diễm.
Chờ đến khi cởi áo khoác lông vũ ra, bên trong chính là áo blazer và váy kẻ caro, rất khéo léo và hào phóng, cũng làm dáng người trông càng thon dài và mảnh khảnh hơn.
Điều này hoàn toàn làm điên đảo ấn tượng của bọn họ về cô trong nửa năm qua khi phải sống trong đủ loại lời đồn, càng làm gia tăng thêm phần ấn tượng.
Lúc trước tướng quân Lương bệnh tật yêu cầu Lương Triệu Thành kết hôn với cô con gái thứ hai nhà tham mưu trưởng Dung, Dung Hoa An. Sau đó Lương Triệu Thành đột nhiên ném cho cả nhà một quả bom, nói đã cùng cô gái nhà họ Lâm ở Tân An đi đăng ký kết hôn rồi, còn trực tiếp đưa m giấy đăng ký kết hôn ra, có thể tưởng tượng được việc này làm mọi người chấn động như thế nào.
Tiếp theo bọn họ quanh năm suốt tháng từ trong ra ngoài đều nghe nói rằng, cô gái này xuất thân từ một gia đình không có điều kiện gì, sau lại dựa vào tiền bồi thường của căn nhà bị phá bỏ và di dời mà phất lên. Nhưng đối với những người có xuất thân như bọn họ, cũng chỉ là chút tiền lẻ mà thôi, bà nội cô gái đó trước kia là giúp việc cho nhà của mẹ Lương Triệu Thành, khi còn nhỏ đã từng chăm sóc Lương Triệu Thành mấy ngày. Trước khi chết đã dùng ân tình để ép cưới Lương Triệu Thành, còn nữa, cô gái kia còn có một người bạn trai cũ, tên bạn trai cũ kia là con trai của một con ma bài bạc, thậm chí đã đánh bạc đến táng gia bại sản, sau đó cô gái kia chia tay với anh ta.
Tóm lại, không có một lời nào hay.
Cho nên trong đầu của từng người bọn họ đã tưởng tượng ra hình ảnh của một cô gái.
Tuổi trẻ, có chút nông cạn, ăn mặc tùy tiện theo trào lưu đi trên đường cái hay thấy, thậm chí còn có khả năng là Lương Triệu Thành cũng không phải thật sự muốn cưới cô, có lẽ là vì muốn báo đáp ân tình, có lẽ là muốn từ chối mối hôn sự với nhà họ Dung.
Hiện tại thì sao???
Chỉ có Tôn Văn Anh là còn tốt hơn một chút.
Bởi vì chồng cô ấy đã từng đến Tân An một chuyến.
Lúc trước sau khi Lương Hằng Nghị đi xong trở về, suốt một đoạn thời gian dài đều bày ra vẻ mặt căng chặt.
Cô ấy hỏi anh ấy làm sao vậy, có phải là cuộc hôn nhân này có vấn đề gì hay không.
Mặt chồng cô ấy lập tức suy sụp, nói: “Cô gái kia tâm cơ sâu, gia thế phức tạp, gia giáo cùng với nhà chúng ta hoàn toàn không giống nhau, anh chỉ sợ cuộc đời của Triệu Thành sẽ bị hủy ở trong tay cô ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận