Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 345 - Ký túc xá 1

Nhạc Dĩ Mạn cảm thấy kỳ quái, thật ra Lâm Khê cũng cảm thấy vậy.
Còn có Lương Triệu Thành.
Anh càng cảm thấy quỷ dị hơn là bởi vì, kia chính là “mẹ đẻ” của Lâm Khê.
Cũng may anh là người biết khống chế cảm xúc và vẻ mặt của chính mình, anh chỉ coi người kia là một ký hiệu, là người mẹ “trong mộng” của Lâm Khê, những cái khác đều xem nhẹ là được.
Cho nên thái độ của anh đối với cô ấy rất tiêu chuẩn, không có một chút sai lầm.
Cuối cùng người cảm thấy không được tự nhiên ngược lại biến thành Nhạc Dĩ Mạn.
Lâm Khê là con gái của Nhạc Dĩ Mạn, nên cô rất hiểu cô ấy.
Huống chi hiện tại “mẹ cô” còn trẻ như vậy, không có ưu nhã thong dong ổn định cẩn trọng như ở đời sau, cô rất biết cách nắm bắt cảm xúc, cho nên Lâm Khê rất dễ dàng thấy được sự nghi hoặc và biểu tình không được tự nhiên của cô ấy.
Trong khoảng thời gian ngắn lại có chút buồn cười.
Sau đó lại nghĩ đến bà Nhạc tiêu sái không kìm chế được ở kiếp trước, có chút vui sướng khi người gặp họa, thầm nghĩ, mẹ cũng có ngày hôm nay.
Tuy rằng Lâm Khê một mặt trong lòng chửi thầm, nhưng nhìn người mẹ trẻ tuổi ở đối diện mang theo vẻ mặt hoang mang kèm theo chút thất thố, thế mà lại sinh ra một loại cảm xúc xót xa thương tiếc. Cô nhịn không được duỗi tay gắp một miếng xương sườn kho tiêu, rồi đặt lên cái đĩa trước mặt cô ấy: “Ăn cái này đi, không phải chị thích ăn cái này sao?”
Cô biết cô ấy rất thích ăn món này, nhưng vì món này cách cô ấy khá xa, còn ở trước mặt Lương Triệu Thành, nên cô ấy một miếng cũng chưa ăn.
Nhạc Dĩ Mạn được cưng chiều mà lo sợ, cười nói: “Sao em biết chị thích ăn cái này?”
Lâm Khê im lặng một hồi, sau đó bình tĩnh tự nhiên nói: “Lần trước em nghe mợ nói.”
Nhạc Dĩ Mạn cười nói: “Em còn thảo luận với mẹ chị chuyện chị thích ăn cái gì nữa sao?”
Lâm Khê nhếch khóe miệng: “Biết chị học đại học ở thành phố Bắc, còn không phải là em muốn thân thiết với chị nên mới cố ý hỏi mợ sao?”
Nhạc Dĩ Mạn được cưng chiều mà lo sợ hơn, lại cười nói: “Không cần, chị rất dễ tính.”
Nói xong cô ấy cũng lấy cái muỗng múc cho Lâm Khê một miếng cá, để vào trong bát Lâm Khê, dịu dàng nói: “Em ăn nhiều một chút, em gầy như vậy.”
Lâm Khê nhìn miếng cá trong chén mình, lại nhìn vẻ mặt vui vẻ ra mặt của Nhạc Dĩ Mạn, hơi có chút cạn lời, thầm nghĩ, bà ấy lúc còn trẻ thật dễ dỗ.
Ngày hôm sau là ngày đến trường học báo danh.
Này đã là lần thứ hai Lâm Khê đến đại học báo danh rồi, hơn nữa còn là trường cũ, nên Lâm Khê cũng không có cảm giác mới lạ hưng phấn, hay muốn vội vàng đến sớm làm gì.
Trường cô gần như vậy, cô buổi chiều ngủ trưa xong mới đến trường học đăng ký.
Lương Triệu Thành đưa cô đi qua, cô nhìn thấy Trần Dã đang chán chết ở một bên, trong lòng áy náy, nếu lúc này đang ở Tân An thì làm gì có chuyện Trần Dã đang ở nhà, mà đã sớm đi ra ngoài chơi với một đám bạn bè rồi. Mấy ngày nay có lẽ cậu cũng rất buồn chán, cô cũng kêu cậu đi cùng luôn: “Đi thôi, về sau ký túc xá chắc sẽ không cho nam sinh đi lên nữa, hôm nay có cơ hội thì đi qua nhìn xem.”
Một năm qua, Trần Dã đã cao lên rất nhanh, một năm trước còn giống một cậu bé nhó, lúc này nhìn đã là thiếu niên tiêu chuẩn rồi.
Trần Dã lẩm bẩm “ở đó thì có cái gì đẹp”, nhưng vẫn đứng lên đi cùng.
Bởi vì đến muộn, nên chờ bọn họ đăng ký xong lại nhận đồ dùng ký túc xá, lúc đến được ký túc xá thì đã hơn năm giờ rồi.
Đại khái là bởi vì là ngày đầu tiên, nên cổng ký túc xá không có đóng, mới đi tới cửa đã thấy được bên trong có mấy cô gái đang nói chuyện phiếm.
Trần Dã đi theo Lâm Khê tới cửa, nhìn lướt qua bên trong, thấy bên trong có một đống người lại nhíu mày, nói với Lâm Khê: “Chị, em không vào đâu, để em xuống dưới lầu chờ chị nhé.”
Lâm Khê nhìn thoáng qua bên trong, cười nói: “Được, một lát nữa tụi chị sẽ xuống dưới.”
Cô biết cậu hẳn là không kiên nhẫn giới thiệu tới giới thiệu đi.
Trần Dã rời đi, Lâm Khê và Lương Triệu Thành đi vào phòng.
Trong ký túc xá có ba người, ban đầu đang ngồi ở bên trong hai cái giường nói chuyện phiếm, lúc này đều đã quay đầu lại nhìn bọn họ.
Lâm Khê cười với bọn họ một chút, vừa tính chuẩn bị nói chuyện, cô gái ở dưới giường bên phải đã mở to đôi mắt sáng mà nhìn về phía cô rồi hô một tiếng “Lâm Khê”.
Lâm Khê sửng sốt, nhưng khi cô nhìn cô gái tóc ngắn xinh đẹp kêu tên cô kia một lúc, đột nhiên cũng cảm thấy có chút quen mắt, càng hoang mang hơn.
Cô gái tóc ngắn cười nói: “Tớ là Vương Nhiên, là em họ của Phó Vân Lương, cậu chưa từng gặp tớ, nhưng tớ đã thấy cậu rồi, còn xem qua tập tranh của cậu nữa. Mấy ngày hôm trước ở trong trường học có thấy cậu nói chuyện với anh tớ, tớ từ xa nhìn thấy, đáng tiếc đến lúc chạy đến thì cậu đã đi rồi, không thể tới chào được.”
Vương Nhiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận