Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 259 - Không Cần Em Lo Chuyện Này 3

Tôn Văn Anh nhìn thím Thu: “Chỗ huyết yến này phải để lại để đi biếu đúng không?”
Cô ấy biết cha chồng không có thói quen ăn tổ yến, ông ấy ăn không quen mấy thứ này.
Vẻ mặt thím Thu có chút không tự nhiên: “Cũng, cũng không phải.”
“Nếu đã không phải để lại có chỗ dùng đặc biệt thì tại sao không đem đi biếu cái tốt, biếu tổ yến vụn, thím coi vợ Triệu Thành là bà con nghèo tới đây kiếm tiền sao?” Tôn Văn Anh lạnh lùng nói.
“Cái này, cái này sao có thể nói như vậy? Thím là nghĩ cho người nhà mình…”
“Chị Thu, được rồi.”
Chu Vấn Bình ngắt lời thím Thu, cười nói: “Biết là chị đối xử với vợ Triệu Thành như đối xử với Tuyết Đình, cảm thấy con gái không cần dùng đồ bổ quá, tuy nhiên vợ Triệu Thành lần đầu tới nhà, đưa đồ cho con bé phải lấy đồ tốt một chút mới tỏ rõ tâm ý, cũng có mặt mũi, lấy huyết yến đi.”
Tôn Văn Anh giật giật khóe miệng.
Cũng lười nói thêm, chỉ cẩn thận sắp xếp, chọn mấy phần thuốc thang đơn giản, rồi lấy một hộp kẹo sữa trẻ con thích ra phòng khách.
Tôn Văn Anh rời đi, thím Thu đi vào khóa tủ, vừa khóa vừa đau đứt ruột, lẩm bẩm: “Thanh niên trẻ cho huyết yến làm gì, lãng phí quá, nhưng mà nói ra thì Vấn Bình à, con bé kia nhìn thì yểu điệu, cứ đến bên cạnh Triệu Thành thì giống như không xương, nhưng ra tay hơi độc ác. Mới có mấy câu mà đã cho cô Dung một cái bạt tai, còn Trần Dã kia nữa, trời ơi, đánh Tiểu Sơn thành ra như vậy, tôi quả thật, quả thật chẳng hiểu gì cả.”
Hai nhà họ Dung và họ Lương thân thiết, bà ta nói chuyện được với em gái của tham mưu trưởng Dung, hai người còn là chị em quan hệ không tồi, thấy tình cảnh thê thảm hôm nay của em gái tham mưu trưởng Dung, trong lòng bà ta cũng không chịu nổi, chỉ cảm thấy chị em nhà họ Lâm đó quả thực quá lợi hại, lợi hại như vậy còn bám riết lấy Triệu Thành, luôn bảo vệ bọn họ.
Chu Vấn Bình nhíu mày.
Bà ta nói: “Thím Thu, câu nói này sau này chị đừng nói nữa, cho dù như thế nào, đó là vợ của Triệu Thành, những lời nói đó của nhà họ Dung cũng có hơi quá.”
Tôn Văn Anh đứng ở hành lang sờ nắn đồ đạc trên tay, đang chuẩn bị rời đi thì con trai Lương Vệ bỗng nhiên xông vào nói: “Mẹ, con đi cùng mẹ nhé, con đi thăm anh Tiểu Dã.”
Tôn Văn Anh cười rồi kéo nó, trả lời: “Đi thôi.”
Nhà khách.
Lương Triệu Thành đưa Lâm Khê và Trần Dã về nhà khách.
Anh vỗ về Trần Dã: “Em không làm sai điều gì, có một số chuyện về nguyên tắc, lúc phải ra tay thì nên ra tay. Tuy nhiên phải chú ý ra tay có chừng mực, chỉ cần nó đau để nhớ, nhìn thấy em là sợ, cũng đừng để lại hậu quả nghiêm trọng.”
Lúc này nếu là ngày thường, Lâm Khê chắc chắn nói không được dạy trẻ con như vậy, đánh người có nhiều lúc nào có khống chế được chính xác như vậy?
Nhưng hôm nay cô cũng không nhịn được mà cho người ta một cái bạt tai thì có tư cách nói gì?
Nếu Tiểu Dã nghe thấy những lời như vậy mà không xông lên đánh người, thì đó không phải là Tiểu Dã.
Thôi cứ từ từ vậy.
Cô kéo Trần Dã, nhìn một lúc rồi nói: “Có đúng là không bị thương ở đâu không?”
Trần Dã lại hừ một tiếng: “Đánh cái thằng ngu đó dù đánh hơn mười lần nữa em cũng không bị thương, em hận không thể đánh chết nó.”
“Đừng đánh nữa.”
Lâm Khê giơ tay vuốt ve đầu cậu, khẽ nói: “Nếu không chị phải đánh lần nữa rồi.”
Cô muốn muốn khiến bầu không khí thoải mái một chút, chẳng ngờ vừa nói ra lời này lại thành công khiến mặt Trần Dã và Lương Triệu Thành lại sầm lại.
Lương Triệu Thành nói: “Yên tâm, chuyện này sẽ không như vậy mà xong đâu.”
Lâm Khê ngẩng đầu nhìn anh.
Bình thường anh sẽ không nói lời như vậy.
Trước giờ anh đều làm nhiều hơn nói.
Lần này rõ ràng là bị chọc tức điên rồi.
Lâm Khê kéo tay anh, nói: “Không sao, về chuyện tin đồn, chúng ta bàn bạc nhất định có thể giải quyết chuyện này.”
Lương Triệu Thành cúi đầu nhìn cô, nói: “Không cần em lo chuyện này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận