Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 353 - Lớp phó học tập 3

Sau đó giáo viên chủ nhiệm cũng cười, rồi lại quay đầu hướng về phía mọi người nói: “Tiếp theo lại tạm thời sắp xếp một lớp phó học tập, chức này cũng rất quan trọng, bởi vì sau này có nhiệm vụ học tập gì, hoặc là vấn đề gì cần giải quyết, giáo viên sẽ luôn trực tiếp trao đổi với lớp trưởng và lớp phó học tập. Thậm chí nhà trường tổ chức một số hoạt động, cũng cần lớp phó học tập giúp đỡ làm một đánh giá sơ bộ chuyên môn.”
Sau khi nói xong những lời này, không khí lúc trước vốn đã đang nới lỏng thì bây giờ lại tĩnh lặng xuống, mọi người đều nhìn về hướng giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm cùng mọi người cười nói: “Vậy chúng ta tạm thời để bạn học Lâm Khê làm lớp phó học tập, bạn học Lâm Khê đứng lên giới thiệu bản thân cho mọi người một chút nhé.”
Nói xong mỉm cười nhìn về hướng Lâm Khê.
Lâm Khê có chút ngoài ý muốn, cô lại không hề nghĩ tới, cô tưởng rằng sẽ giống như lớp trưởng, giáo viên sẽ giao nhiệm vụ cho một bạn học ở thành phố Bắc làm lớp phó học tập, bởi vì như vậy quả thực rất có ích cho việc khai triển công việc.
Nhưng giáo viên đã gọi tên, Lâm Khê cảm thấy làm lớp phó học tập cũng không có việc gì, cho nên cô cũng đứng lên cúi chào mọi người, sau đó giới thiệu qua về mình: “Xin chào mọi người, tớ tên Lâm Khê, đến từ Tân An, rất vui vì có cơ hội này cùng mọi người giao lưu học tập.”
Mọi người đều im lặng.
Bởi vì, bạn học nữ này hơi xinh đẹp quá rồi.
Mà Hứa Đan ở bên dưới, khi nghe giáo viên chủ nhiệm giao nhiệm vụ, bàn tay đã nắm thành nắm đấm, nghe thấy Lâm Khê giới thiệu thì lại càng nắm chặt hơn.
Lúc này ở chỗ con trai bên kia chuyền đến một âm thanh, cười nói: “Thầy ơi, không phải thầy nói sai rồi chứ, thầy bổ nhiệm không phải là lớp phó học tập, mà là lớp phó nghệ thuật chứ?”
Giáo viên chủ nhiệm cười rồi nhìn bạn học kia, nói: “Các trò biết lớp chúng ta có một bạn học đứng thứ năm tỉnh Quảng Đông và là thủ khoa của Tân An không? Bạn học Lâm Khê là từ chối lời mời nhập học của Đại học Bắc Thành mà vào trường chúng ta học. Từ Thao, em biết số điểm thành tích thi đại học của bạn ấy cao hơn em tròn trĩnh hai trăm điểm không?”
Người con trai bị gọi là Từ Thao: …
Anh ta chắp tay hướng về giáo viên chủ nhiệm, nói: “Là em có mắt không biết Thái Sơn.”
Xong rồi lại chắp tay với Lâm Khê, nói: “Thất kính, thất kính.”
Đây là kẻ dở hơi từ đâu đến vậy.
Trong phòng học cười phá cả lên, so với bầu không khí ban nãy còn phải sôi nổi hơn vài phần.
Lâm Khê cũng cảm thấy buồn cười.
Gác qua một bên chuyện hôm qua của Chu Vân Vân, cả một ngày hôm nay những bạn học cô gặp được đều khiến cho cảm giác của cô rất tốt, không có điện thoại mạng xã hội, trên người các bạn học hình như đều có một sức sống mộc mạc và năng động.
Thầy giáo cũng cười nói: “Được rồi, vậy Từ Thao em làm lớp phó sinh hoạt đi, làm sôi động bầu không khí thì không có ai lợi hại hơn em, như vậy cũng có lợi với việc mọi người nhanh chóng hoà nhập vào cái tập thể này.”
Từ Thao đứng dậy cúi rạp mình kính lễ, nói: “Tuân lệnh ạ, thầy yên tâm, em nhất định sẽ cần cù và tận tâm phục vụ mọi người ạ.”
Thầy giáo gật đầu, sau đó quay người cười nói với mọi người cười: “Lại nói thêm một lần nữa, sự bổ nhiệm này chỉ là tạm thời, giống như bạn học Trịnh Vĩ nói, bởi vì mọi người vừa mới đến, tất cả đều vẫn chưa quen, vì vậy chỉ từ trước mắt bổ nhiệm tạm thời những người tương đối thích hợp. Một tháng sau, đợi mọi người cùng nhau có một sự hiểu biết nhất định rồi, tôi sẽ lại tổ chức một buổi họp lớp nữa, tiến hành bầu cử chính thức của lớp.”
Sau khi họp lớp, thầy giáo giữ lại ba cán bộ lớp tạm thời, thảo luận một chút một số chuyện khai giảng đầu tiên của trường học, liên quan đến lớp học của bản thân, có nên tổ chức một số hoạt động hay không và một số vấn đề khác.
Lâm Khê chỉ là lớp phó học tập, những chuyện khác thì lại không có liên quan gì đến cô, thầy giáo nói đến tháng mười hai, nhà trường sẽ chuẩn bị tổ chức triển lãm tranh với chủ đề “Cải cách mở cửa, thay đổi nông thôn và thành thị”. Kêu cô liên lạc với các bạn học, nếu như có bạn học nào hứng thú thì có thể nộp những tác phẩm liên quan, bởi vì ở nhiều nơi chỉ có sự thay đổi nhỏ bé không giống nhau, cho nên triển lãm tranh lần này không phải nhất định phải thể hiện ra tác phẩm vẽ cực kỳ tốt, chỉ cần có thể phản ánh chủ đề thì đó chính là tác phẩm ưu tú.
Lại cười với Lâm Khê nói: “Chuyện này trò chắc hẳn rất rõ ràng, thật ra trợ giảng Phó bên đó có ý mời trò làm trợ lý cho hoạt động triển lãm tranh lần này, chuyện này sau này thầy ấy sẽ tìm trò. Trước tiên trò cứ giúp các bạn học lớp chúng ta sàng lọc một chút tác phẩm cho tốt, đây cũng là khiến mọi người có thêm nhiều cơ hội tìm hiểu bạn học.”
Đến đây Lâm Khê mới hiểu ra, thảo nào thầy giáo chọn cô là lớp phó học tập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận