Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 142 - Em không còn nhớ nữa 1

Ban đầu Lâm Khê có hơi ngẩn ra.
Nhưng hơi thở của anh đè xuống như dời núi lấp biển, còn có nụ hôn của anh, vừa mạnh vừa bạo, mút lấy cô, khiến cô thậm chí có chút sợ hãi. Nhưng vì là anh, hơi thở của anh nặng nề như vậy nhưng cũng rất quen thuộc, cô sợ nhưng vẫn ôm lấy anh, cố gắng tiếp nhận nụ hôn này. Chỉ khi bị đè có hơi đau, cô mới lẩm bẩm một tiếng, kéo lấy anh, anh sẽ ôm cô sang bên cạnh một chút, điều chỉnh cho cô một vị trí thoải mái.
Đợi đến khi anh trút ra hết xong mới dừng lại.
Ôm cô vào trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn mặt bên bên ngoài càng lúc càng tối đen, đang là lúc thủy triều lên, sóng biển cuồn cuộn, cho đến khi chiếm đoạt hết tất cả mọi tia nắng.
Bên tai anh lại vang lên lời của Hạ Hướng Viễn: “Tổng giám đốc Lương, tôi biết đối với anh mà nói đây chỉ là một cái cây mà thôi, đối với những công nhân trong nhà máy mà nói cũng như vậy, cũng chỉ là một cái cây đã đứng ở đó vài tháng, có thể có ý nghĩa đến đâu cơ chứ?”
“Bỏ hay không bỏ cũng chẳng sao, nhưng đối với người chú trong tộc tôi, cái cây này đã lớn lên cùng chú ấy, là bảo bối của chú ấy. Nếu nó không còn thì giống như sự tưởng niệm suốt nửa đời người cũng không còn nữa, ngay cả sức sống cũng bị chặt đi theo cùng.”
Những lời này giống như một nhát búa khó chịu.
Ban đầu bị đánh trúng cũng chỉ có chút bực mình, nhưng mỗi phút mỗi thời khắc trôi qua, cảm giác bực mình đó lại tăng thêm hơn một chút.
Cho đến cuối cùng anh không nhịn được nữa, trực tiếp lái xe đến trường học đợi cô.
Lâm Khê nhìn ra tâm trạng của anh không tốt.
Mặc dù thường ngày anh cũng rất nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cảm giác lại không giống như lúc này.
Vẻ mặt anh lúc này rất âm u, dồn nén đến mức khiến trong lòng người ta rất khó chịu.
Nhưng cơ thể anh vẫn rất nóng bỏng.
Lâm Khê gối đầu lên ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh, một lúc sau cảm thấy có chút bực bội, nhìn kỹ anh hỏi: “Anh Lương, hôm nay anh có chuyện gì không?”
Lương Triệu Thành cúi xuống nhìn thẳng vào cô.
Hạ Hướng Viễn nói, đối với những công nhân trong nhà máy đó chỉ là cái cây đứng ở đó vài tháng, có thể có ý nghĩa đến đâu?
Trước đây anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Bởi vì không cần thiết.
Cô đã là vợ của anh, vốn dĩ quan hệ này còn có chút miễn cưỡng, thực ra là một bọc quần áo được nhét vào, nhưng sau đó phát hiện ra cũng ổn, hai người sống chung với nhau không hề khó chịu. Mãi đến khi anh phát hiện mình cũng rất thích cô xuất hiện ở trước mặt, khi gặp được cô tâm trạng sẽ thả lỏng, lúc cô cười với anh tâm trạng của anh trong thoáng chốc cũng trở nên tốt hơn. Cho đến khi cô kéo lấy anh, hôn anh, nơi nào đó của anh như bị thức tỉnh, một khi đã phát ra thì không thể thu về được nữa.
Nhưng anh không cần cố ý đi đọc hiểu ý nghĩa của cô đối với anh.
Vì cô là vợ anh, nên những thứ đó đều là chuyện rất tự nhiên.
Nhưng Hạ Hướng Viễn đi đến, nhìn anh nói: “Đối với anh mà nói, chỉ là vài tháng, có thể có ý nghĩa đến đâu? Bỏ hay không cũng không có vấn đề gì. Nhưng đối với tôi, cô ấy là người lớn lên cùng tôi, là bảo bối của tôi, nếu như không còn nữa thì sự nhớ nhung suốt nửa đời người cũng biến mất, ngay cả sức sống cũng bị chặt đi theo.”
Anh hiểu được ánh mắt của anh ấy.
Anh ấy đang xin anh trả lại cô cho anh ấy.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của anh ấy không hề có chút điên cuồng và kịch liệt, chỉ vô cùng bình tĩnh mà nói ra sự thật.
Nhưng cũng vì sự bình tĩnh này lại càng thể hiện rõ trọng lượng, càng giết chết lòng người.
Hai người chỉ là sống chung với nhau vài tháng.
Ban đầu anh đã đồng ý với bà nội của cô, chỉ nên bảo vệ cô bình an.
Cô đối với anh chỉ là một trách nhiệm.
Như vậy mà thôi.
Còn đối với anh ấy, cô đã cùng anh ấy lớn lên, là bảo bối khảm vào trong tâm trí của anh ấy, là sự nhớ nhung suốt nửa đời người của anh ấy. Không có cô, sự nhớ nhung không còn nữa, ngay cả sức sống cũng không còn.
Nhưng anh có thể buông tay cô sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận