Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 399 - Mẹo bắt chuyện 1

Lương Triệu Thành suy nghĩ một hồi mới hỏi cô: “Cho nên, những lời đồn về Diệp Mỹ Dung có liên quan đến em sao?”
Lâm Khê quay đầu liếc nhìn anh, sau đó lấy túi treo lên cây treo quần áo bên cạnh, lúc này mới đến mép giường ngồi xuống, tay ấn lên giường, chân đung đưa, ngẩng đầu nhìn anh, cười duyên nói: “Hiện tại sắc mặt và giọng điệu nói chuyện của anh giống như người chính nghĩa biết có người làm chuyện xấu nên chạy tới chất vấn em vậy.”
Lương Triệu Thành:
Anh hết cách với cô, đành phải im lặng một lát, sau đó mềm giọng nói: “Không có, chỉ là tò mò, muốn biết mấy lời đồn mệnh mang hung thần, mang tai ương đẫm máu liên quan đến Diệp Mỹ Dung có liên quan đến em hay không.”
Tin anh tra được là truyền ra từ nhà họ Trần.
Lúc nhà họ Trần và Diệp Mỹ Dung ầm ĩ chuyện ly hôn nhất cũng không thấy người nhà họ Trần dùng chiêu này, nếu người nhà họ Trần có đầu óc như vậy sẽ không để nhà và nhà máy bị như tình trạng như giờ.
Cho nên ban đầu anh vẫn luôn nghĩ là Bảo Vịnh Mai.
Hiện tại ngẫm lại, Bảo Vịnh Mai cũng không phải người có tính cách này.
Lâm Khê bật cười, nhìn anh cười, chờ anh đi qua cúi đầu hôn cô thì cô mới bám vào bờ vai của anh, ngồi quỳ lên, nhẹ nhàng cọ môi anh, nói: “Chỉ liên quan một chút, chỉ là em chỉ điểm chị Bảo một chút, sau đó đều là chị ấy làm. Anh xem, người bên ngoài cũng không biết là em.”
Nói xong thì nghiêng đầu, đôi môi mềm mại lướt qua anh, dẫn đến một mảnh tê dại.
Cái này gọi là chỉ liên quan một chút?
Lương Triệu Thành cạn lời.
Lâm Khê nhẹ giọng cười nói: “Bản thân em cũng không biết mình lại có nhiều ý đồ xấu như vậy, cho nên sau này anh có gì với người phụ nữ khác, nếu có chuyện như vậy, đến lúc đó khẳng định em sẽ gài chết các anh. Em không giống chị Bảo, vì gia đình và con nên phải nhịn, chuyện này nếu xảy ra với em, em sẽ khóa chết hai người họ, không thì cũng phải khoá chết người phụ nữ kia và cha mẹ chồng cho bà ta vào nhà, không phải bọn họ thích cháu trai sao? Để cho bọn họ mỗi ngày cùng cháu trai, cùng Diệp Mỹ Dung hành hạ lẫn nhau, xem cuộc sống của họ có thể vui vẻ đến nhường nào.”
Lương Triệu Thành :
“Bỏ đi.”
Anh bắt lấy cô, cúi đầu hôn cô một lát: “Khiến người phụ nữ kia biến mất cũng tốt, việc này cứ vậy mà qua. Còn nữa, đừng có chuyện gì cũng bao hàm chúng ta, anh sẽ không thích người khác, người khác không tính kế được anh.”
Lâm Khê muốn nói, sao anh tự tin vậy.
Nhưng cô lại thật sự thích sự ung dung của anh, giống như không có ai khiến cô cảm thấy đáng tin và đáng dựa dẫm hơn.
Cô thích anh như vậy.
Cô túm quần áo anh, cúi đầu cắn anh, tay anh bỗng dưng nắm chặt, trên mặt xuất hiện sắc mặt nín nhịn, sau đó ôm cô lên, cắn cô.
Tháng 11, Tân An thời tiết vẫn ấm, Lâm Khê hoặc là ở nhà làm việc, hoặc là đi ra ngoài gặp nghệ thuật gia đã hẹn, Lương Triệu Thành lo lắng cho an toàn của cô nên tìm vệ sĩ kiêm tài xế cho cô, bản thân không rảnh thì bảo người vệ sĩ kiêm tài xế kia đi cùng cô, Lâm Khê cảm thấy, đãi ngộ của mình thật là cao quá.
Mà lúc hai người ở nhà, bởi vì trong nhà không có những người khác nên nhiều khi đều không quá phân ra ngày hay đêm.
Sau khi triền miên, Lâm Khê tỉnh lại trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó đưa tay sờ râu anh, anh nghiêng mặt rồi tỉnh lại, theo bản năng nắm tay thật chặt, sau đó cúi đầu nhìn cô.
Lâm Khê ở trong ngực anh điều chỉnh một vị trí thoải mái hơn, cười rồi thấp giọng nói: “Em biết tại sao anh thích em.”
Lương Triệu Thành :???
“Vì sao?” Anh rất phối hợp hỏi.
“Bởi vì người khác đều cảm thấy anh rất nghiêm túc lại còn không gần sắc đẹp, các cô ấy nghiêm chỉnh mà tìm lãnh đạo giới thiệu, muốn bàn chuyện cưới hỏi với anh, nhưng trên thực tế anh lại thích em như vậy.”
Cô cười nói: “Có phải không?”
Trên thực tế đương nhiên không phải.
Nhưng cô thích nghĩ như vậy thì cứ nghĩ như vậy đi, cho nên anh ôm cô khẽ “ừ” một tiếng, Lâm Khê lại nói: “Em chính là độc nhất vô nhị, anh chỉ thích một mình em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận