Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 243 - Thuận miệng chính là mấy triệu 1

Lâm Khê dựa vào trong lòng ngực anh, nghỉ ngơi một lát mới nói: “Không có, không có khó chịu chỗ nào hết, không uống rượu thì làm gì? Em hiện tại xem như hiểu được nguyên nhân vì sao anh nhất định phải ngây ngốc ở Tân An, cũng không muốn ở lại thành phố Bắc rồi.”
“Người nhà anh toàn là một đám người quái gở, nếu như bắt em ở đó một tuần, em chắc chắn cũng sẽ hít thở không thông, không, phải là, chắc chắn sẽ nháo đến gà bay chó sủa.”
“Em cảm thấy chị dâu anh thật lợi hại, chị ấy có thể ở trong nhà anh, hàng ngày phải ở cùng cái dì Chu giả vờ giả việt ấy, với con nhỏ Lương cái gì Tuyết Đình vênh váo tự đắc kia, còn có cả tính nết của anh trai anh nữa. Ở trong hoàn cảnh như vậy mà chị ấy có thể giáo dục Tiểu Vệ rất tốt, cũng thật không dễ dàng.”
“Cho nên anh tới Tân An là đúng, nếu anh không tới Tân An, như vậy sẽ không có em, cuộc sống của anh sẽ tràn ngập nỗi buồn, cũng không đúng, có lẽ cũng không đúng, anh có lẽ sẽ biến thành người giống như cha anh và anh trai anh, cuộc sống sẽ rất thuận lợi, cũng rất tốt.”
Cô lải nhải từ đề tài này nhảy đến đề tài khác, Lương Triệu Thành nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, biết rằng cô đã uống quá say rồi, nếu không bình thường cô sẽ không nói như vậy, sẽ không nói dài như vậy, càng sẽ không nói những câu như “Người nhà anh đều là một đám người quáo gở”, có điều anh hoàn toàn không thèm để ý.
Anh ôm cô, “ừ” một tiếng, nói: “Chúng ta chỉ ở bên này vài ngày thôi, chờ hai ngày nữa, chúng ta sẽ đến nơi khác.”
“Không sao đâu.”
Lâm Khê cười, cô nhìn anh chăm chú, đôi mắt mang theo ánh sáng khác thường: “Anh đừng biến thành như vậy, em không thích, em ban đầu sợ anh như vậy, cho nên vẫn luôn do dự.”
“Như vậy” là như thế nào, cô không nói, lời này rất không đầu không đuôi, nhưng anh lại nghe hiểu.
Anh cúi đầu nhìn cô, cô lại dựa vào trong lòng ngực anh, qua một hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Muốn nếm thử một chút, nhưng lại sợ dính vào, là sẽ không thoát ra được, sẽ chọc phải phiền toái lớn.”
Bàn tay Lương Triệu Thành ôm cô cứng đờ lại, không phải, là toàn thân đều cứng đờ.
Sau đó sắc mặt chậm rãi trở nên lạnh lùng, đôi mắt đều đỏ lên.
Anh cẩn thận hồi tưởng lại tình huống lúc đầu của hai người bọn họ.
Nhưng nhớ lại thế nào cũng nhớ không rõ, chỉ nhớ được đủ loại dáng vẻ lúc cô cười rộ lên, có đôi khi là dáng vẻ lúc giận dỗi.
Ngày thường miệng cô ngọt giống như được ngâm mật, khi thấy anh thì ánh mắt sáng lên, nói rất thích anh, rất yêu anh, quấn lấy anh, thơm anh, hôn anh. Chỉ cần bị anh hơi lạnh nhạt một chút, cô sẽ tủi thân vô cùng, làm người đau hết cả tâm can, cho nên lúc cô hôn anh, tìm đủ loại phương thức trêu chọc anh, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến, lỡ như dính vào, sau này có thể thoát khỏi anh được hay không?
Từ lúc anh có ký ức tới bây giờ, mọi người giống như đều nói anh lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng nhìn xuống người trong lòng ngực này, cười rộ lên xinh đẹp như hoa, hôn lên đôi môi này so với mật còn ngọt hơn.
Tay anh càng ngày càng siết chặt, sau đó một cái tay khác xé toạc áo vest và chân váy trên người cô, nút thắt vương vãi trên mặt đất, bàn tay anh đưa vào bên trong áo, người trong lòng ngực "ưm" một tiếng. Cô mở mắt ra nhìn anh, lúc này trong mắt cô lóe lên ánh nước, cô không kiên nhẫn mà kêu một tiếng, thế nhưng tay lại mò xuống cởi quần áo của anh.
Anh buông cô ra, lại nhìn cô, cắn răng hỏi: “Hiện tại thì sao, không sợ nữa sao?”
Tay Lâm Khê đã thành công hoàn thành nhiệm vụ, sau đó ôm eo anh, áp sát người anh, nghe thấy câu hỏi của anh lại cười khẽ, cô hiển nhiên là không ý thức được nguy hiểm, còn cười “ha ha”: “Hiện tại còn chưa có nếm đủ, chờ khi nào đủ rồi, anh thay đổi, đến lúc đó rồi tính.”
“Chưa nếm đủ sao?”
Em lại thật sự dám nói, anh bóp eo cô suýt chút nữa đã bóp gãy.
Lâm Khê bị đau bất mãn, quấn lấy anh. Đêm nay quả thực là một đêm giao thừa điên cuồng.
Lại quay trở về nhà họ Lương.
Lương Triệu Thành và Lâm Khê vừa đi, Lương Tuyết Đình liếc mắt nhìn Lương Vệ đang chơi với Trần Dã trong phòng khách, nhưng giác quan thứ sáu của Trần Dã rất mạnh, cô ta mới liếc mắt một cái, cậu đã cảm giác được, sau đó còn quay đầu vừa khiêu khích lại hung dữ mà nhìn cô ta. Tuy là đối phương cùng lắm mới chỉ là một thằng nhóc mười tuổi, thoạt nhìn có lẽ chỉ là tuổi tâm lý cao, dù vậy Lương Tuyết Đình cũng bị dọa một chút.
Cô ta ngay sau đó buồn bực mà đứng lên, xoay người nổi giận đùng đùng mà đi lên lầu về phòng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận