Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 85 - Một Chuyện 4

Cô miết cái đĩa, chà xát, im lặng không lên tiếng, trong lòng đang đánh lô tô.
Giờ đã không giống với khi cô gặp anh buổi tối hôm đó.
Lúc đó anh đối với cô mà nói là một người hoàn toàn xa lạ, cô mới xuyên không tới, bên cạnh người nào người ấy mắt xanh lè xanh lét nhìn chằm chằm vào nhà cô, hận không thể biến cô thành kẻ bù nhìn, lúc đó cô vẫn hoài nghi anh, lo lắng anh chính là tên “sở khanh” trong giấc mơ của nguyên thân, cũng chưa hiểu tính cách của anh, lo lắng nhưng cũng lại rụt rè nương nhờ vào anh.
Vì vậy cô nói với anh: “Tôi coi anh là trưởng bối, quan hệ bỗng nhiên thay đổi nhất thời không thể thích ứng, cần thời gian từ từ thích ứng.” Lời nói như vậy nghe có vẻ thân thiết nhưng thực tế là lời nói kéo dài thời gian.
Nhưng hiện tại hai người đã chung sống mấy ngày rồi.
Mấy ngày nói dài không dài, nhưng cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng đủ để cô nhìn rõ tính cách phẩm chất của con người này, dù cho tính cách chưa hiểu rõ được toàn diện, nhưng phẩm chất lại không cần nghi ngờ.
Anh còn giúp đỡ cô nhiều như vậy.
Nói thật, cô không chút nghi ngờ không có anh nếu như cô cứng rắn với Chu Lai Căn, để nhà họ Chu cảm thấy không có hi vọng cướp được gia sản của cô, trực tiếp giết chết cô cũng không chừng.
Chính vì vậy, bây giờ đối diện với người này, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của anh, còn có ánh mắt không chút giả vờ, cô rất khó nói ra tiếp những lời xã giao lấy lệ, lá mặt lá trái được.
Cô tránh ánh mắt của anh.
Trong lòng loạn cào cào, phải trả lời anh như thế nào đây?
Nói cô vẫn còn nhỏ, không muốn kết hôn nhưng trên thực tế bọn họ đã kết hôn rồi.
Nói hai người tính cách không hợp, cô chưa từng yêu đương, không muốn “bị” kết hôn như vậy?
Trong tình huống này, ở thời đại này, cô có thể tìm được người đàn ông khác, thích người đó, còn có thể yên tâm yêu đương không?
Gì mà linh tinh vậy.
Cô cắn môi, quay đầu nhìn anh.
Thực ra cô cũng có cảm giác với anh.
Cảm giác này chưa từng có với những người khác.
Nếu đã như vậy hay là thử xem sao?
Ý nghĩ này xuất hiện, tim cô đập nhanh gấp đôi, mặt cũng trở nên đỏ bừng.
“Bây giờ tôi không muốn nói chuyện đăng kí kết hôn,”
Cô khẽ ho một tiếng, nói, “Chuyện đăng kí kết hôn trước đây là bà nội ép chúng ta mới đăng kí, lúc đó anh chắc chắn không tình nguyện chuyện cưới xin này, nếu đã như vậy, tôi muốn nói với bên ngoài chuyện này hãy đợi sau này, đợi tới lúc anh đồng ý chuyện này hoặc vẫn cứ không chịu, tuy rằng tôi khá là xinh đẹp, tính cách tự mình nhận cũng thấy được, nhưng không nhất định phù hợp với lí tưởng của anh, hoặc có lẽ sau này anh sẽ thích người khác, đến lúc đó thì tính sau được không?”
Mặt cô nóng bừng, tim cũng đập “thịch thịch”, nhưng vẫn nói ra hết.
Cô thầm nói, trước đây cô nói đùa mấy lời ám muội với người khác không phải vẫn bình thường sao, lần này lại căng thẳng đến mức suýt chút nữa không nói tiếp được.
Chắc chắn là do anh có khuôn mặt quá nghiêm túc thậm chí là hung thần ác sát.
Lương Triệu Thành vẫn luôn nhìn cô.
Nghe thấy cô nói một tràng như vậy còn nhíu mày, không phải đã nói với cô sẽ không có người khác sao?
Nhưng thấy cô nói với mình những lời này khuôn mặt dần trở nên đỏ bừng, hai mắt còn tràn đầy ý cười ngại ngùng, nói xong còn bất an quay mặt đi chỗ khác, đôi con ngươi như thủy tinh trước mắt anh, nhìn kĩ hơn thì đã có thể thấy được hàng mi dài đang lay động.
Anh lại nghĩ tới những lời cô nói lúc nãy, từ từ nghiền ngẫm lại.
Cô nói anh không muốn lấy cô? Hoàn toàn vì bà nội cô mới đồng ý đăng kí kết hôn?
Muốn đợi đến khi anh thực sự muốn lấy cô làm vợ mới công khai?
Từ trước đến giờ anh có trái tim như sỏi đá, cuối cùng cũng mềm ra một chút, muốn nói gì đó nhưng lại quả thực không giỏi nói những lời này.
Cứ như vậy im lặng một lát mới nói: “Được. Tuy nhiên đã nói với em là đừng nghĩ linh tinh.”
Nói xong liền quay người thái rau.
Lâm Khê:
Cô nhìn dáng người thẳng thắp đang thái rau của anh, thái cà rốt không chút loạn nhịp, lỗi lạc y như con người anh, không chút luộm thuộm.
Cô đúng là có mắt như mù.
Lúc ăn cơm Lâm Khê hơi lười nhác.
May mà Trần Dã là một đứa ồn ào, cơm canh cũng rất ngon, một mình nó cũng có thể khuấy động không khí, Lâm Khê nghĩ tới người ở thời đại của mình, không thể so đo với một người đàn ông bảo thủ 8x 9x được nên lại trở nên phấn chấn, cùng Trần Dã chọc cười mấy câu, bữa cơm cứ như vậy trôi qua.
Ăn cơm xong Lương Triệu Thành đưa Trần Dã đi rửa bát, Lâm Khê đi tắm rửa, đợi tắm xong ra ngoài liền nhìn thấy Tôn Văn Thục đang cùng Lương Triệu Thành nói chuyện, Huệ Huệ với Đồng Đồng cũng tới, đang cùng Trần Dã chơi trong sân, hình như còn có một đứa bé trai hàng xóm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận