Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 309 - Nếu anh từng gặp cô ấy 2

“Thật ra không phải như vậy.”
Lâm Khê chậm rãi nói: “Thật ra là một khoảng thời gian trước khi anh quay lại, em bị bệnh một trận, mãi cho đến một ngày trước khi anh quay lại mới tỉnh lại đàng hoàng. Trước kia, em giống như rơi vào một giấc rồi lại một giấc mơ. Em mơ thấy chính mình, chính là Lâm Khê, giống như người đứng xem vậy, nhìn cả đời của cô ấy, cuộc đời cô ấy thật ra rất ngắn ngủi, cô ấy và ông bà nội sống nương tựa lẫn nhau, cô ấy và Hạ Hướng Viễn là thanh mai trúc mã. Sau đó nhà họ Hạ xảy ra chuyện, cô ấy đồng ý với bà nội chia tay anh ấy, sau đó nữa chính là đăng ký kết hôn với anh.”
Nói tới đây, cô ngẩng đầu nhìn anh, quả nhiên thấy anh có hơi không vui bèn đưa tay sờ sờ mặt anh rồi mới tiếp tục nói: “Nhưng tính cô ấy mềm yếu, hiền lành, do dự không quyết đoán, sau khi bà nội qua đời, anh lại đi thành phố Bắc, cô ấy cùng với em trai không nơi nương tựa, đã vậy còn lưu luyến tình cảm thanh mai trúc mã với Hạ Hướng Viễn, cũng không có cách nào đối mặt với mẹ Hạ nhìn mình lớn lên. Nhưng cũng không thể làm trái lời thề với bà nội, lại sợ bị người đòi nợ nhà họ Hạ quấn lấy, vừa khéo khi đó mẹ đẻ cô ấy đến, không, chỉ là người cô ấy cho rằng là mẹ đẻ, ân cần hỏi han, che chở cho cô ấy. Cô ấy rất thiếu tình thân, căn bản không có cách nào kháng cự nên càng ngày càng gần gũi với bọn họ mà đâu biết rằng những người đó đều là viên kẹo bọc thứ độc dơ bẩn nhất, tham lam nhất trên thế giới này.”
“Trên người cả nhà đó có một sự độc ác, tham lam nhất thế gian, đến khi anh quay lại, bọn họ dùng Hạ Hướng Viễn ly gián anh và cô ấy, nói cô ấy và Hạ Hướng Viễn mập mờ dây dưa, vương vấn không dứt, thậm chí là tằng tịu các kiểu. Anh là người kiêu ngạo, cứng rắn cỡ nào, cô ấy cũng không tin tưởng mẹ ruột và cha dượng của mình đến vậy, lại ngập ngừng về vấn đề Hạ Hướng Viễn cho nên cuối cùng cũng đường ai nấy đi với anh.”
“Nhưng cho dù là như vậy, cô ấy cũng không gả cho Hạ Hướng Viễn, chỉ là rơi vào tay mẹ ruột và cha dượng, lại giở thủ đoạn, cô ấy bị gả cho Chu Gia Lượng, con riêng của cha dượng. Nhưng cô ấy cũng không vui vẻ, suốt ngày bệnh triền miên trên giường, cuối cùng không bao lâu, Chu Gia Lượng chán ghét cô ấy, cặp kè với người phụ nữ khác, có lẽ…”
Cô nghiêng nghiêng đầu, nói: “Anh ta vốn dĩ đã không thích cô ấy, tất cả những gì bọn họ làm chỉ là vì tiền tài nhà cửa nhà họ Lâm, quả nhiên, cô rất nhanh đã chết vì bệnh, giấc mơ của em chỉ tới đây là hết. Bởi vì chỉ là giấc mơ nên em cũng không rõ lắm, rốt cuộc là cô ấy bệnh mà chết, tức chết, hay là bị người ta hại chết.”
Sắc mặt anh tái nhợt, cái tay đè lên người người cũng có hơi chặt.
Cô đưa tay sờ cánh tay và cơ thể anh, cảm giác được cảm xúc căng chặt của cơ thể anh, dịu dàng nói: “Anh đừng nóng, đó chỉ là một giấc mơ, chỉ là sau khi em tỉnh dậy thì cảm thấy người trong mơ vốn không phải bản thân mình, hoàn toàn không cảm thấy là mình. Anh nói xem, em giống người đó không? Cho dù em không mơ giấc mơ này, anh cảm thấy em sẽ sợ người nhà họ Hạ, sẽ tin tưởng Trương Tú Mai và người nhà họ Chu, mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm, cuối cùng còn bị gả cho Chu Gia Lượng, bị bọn họ chọc tức chết sao?”
Anh nhếch miệng, liếc cô, không lên tiếng.
Cô cũng không cần câu trả lời của anh, sau đó lại tiếp tục nói: “Thật ra, giấc mơ về Lâm Khê thật sự rất ngắn ngủi, chỉ là ký ức thiếu sót không đầy đủ, em hoàn toàn như là xem lại một lần một cuộc đời của người khác. Sau đó, đa số thời gian, trong khoảng thời gian đó, em còn mơ một giấc mơ khác, trong giấc mơ đó, em như đã thật sự trải qua hai mươi năm đầu của một người con gái khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận