Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 200 - Tại sao lại như vậy 3

Lâm Khê hơi ngây ra, ngay sau đó cười nói: “Cảm ơn, nhưng không cần, nếu đến Hồng Kông thì thực sự không tiện, có lẽ là tôi sẽ ở lại đây học.”
Trong mắt Quách Tự Văn thoáng qua chút tiếc nuối, chỉ là ông ấy cũng chỉ cười, gật đầu nói: “Được, vậy có cơ hội lần sau gặp lại.”
“Tạm biệt.”
Lâm Khê rời đi, Vương Phú Hữu hỏi Quách Tự Văn: “Tổng giám đốc Quách, cần đưa xưởng trưởng Trần tới gặp ông không?”
Vẻ hiền hậu trên mặt Quách Tự Văn vẫn như thường, chỉ là trong mắt có thêm mỉa mai: “Không cần.”
Nói xong quay đầu cùng luật sư nói gì đó, trực tiếp ra cửa.
Trần Đông Bình ở trong phòng, nghe nói người đã đi rồi thì ngơ ngác một hồi lâu.
Vương Phú Hữu nhìn vết bầm trên mặt ông ta, hình như cánh tay cũng có chút vấn đề, thật sự có chút thảm không nỡ nhìn nên cũng hơi đồng tình. Nghĩ nghĩ bèn lắm miệng khuyên một câu: “Xưởng trưởng Trần, chuyện cổ phần cũng đã xảy ra rồi, tôi thấy ông cứ bỏ đi, sau này đừng làm phiền cô Lâm Khê và cậu Trần Dã nữa. Cô Lâm Khê kia không phải người bình thường, ông không thể trêu vào.”
Trần Đông Bình:
Ông ta càng tức, tay ông ta cầm cái ly, chỉ hận không bóp nát được, lấy mảnh vỡ đi cắt Lâm Khê!
Ông ta nghĩ đến gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Vương Phú Hữu, trong mắt toát ra ánh sáng hơi dọa người: “Có phải Lâm Khê kia dụ dỗ tổng giám đốc Quách, có phải có tư tình với tổng giám đốc Quách?”
Vương Phú Hữu vốn tiện tay cầm ly uống một ngụm trà, nghe Trần Đông Bình nói thiếu chút khiến anh ta sặc chết.
Anh ta khụ một hồi lâu cho thuận giọng mới xua tay nói: “Haiz, xưởng trưởng Trần, ông nghĩ đi đâu vậy, đây là chuyện vớ vẩn gì chứ.”
Anh ta đi theo Quách Tự Văn nhiều năm, giúp ông ấy xử lý chuyện bên nội địa, đương nhiên cũng có hiểu biết nhất định với ông ấy.
Nói Quách Tự Văn với cô Lâm Khê kia không có ý thì khẳng định là không thể nào.
Nhưng việc này không phải như thế.
Anh ta nói: “Xưởng trưởng Trần, ông lo mà chỉnh đốn nhà máy đi, đừng nghĩ bậy.”
Trần Đông Bình về đến nhà, đương nhiên không muốn nhắc đến chuyện Lâm Khê bán cổ phần trong tay với giá hai triệu rưỡi cho Quách Tự Văn.
Người trong nhà hỏi vết thương trên trán ông ta là thế nào, ông ta cũng không nói một câu, ngã lên giường giống như đã hao hết toàn bộ sức lực.
Ông ta không hiểu, sao đang yên lành, một đứa con trai bị ông ta ghét bỏ rời khỏi nhà, ông ta còn phải xem tâm trạng mà bố thí cho con trai, sao đột nhiên lại thoát khỏi sự khống chế, đột nhiên cầm đi hai triệu rưỡi của ông ta.
Hai triệu rưỡi đó!
Còn có lợi nhuận, hoa hồng sau này của nhà máy, ông ta trực tiếp bớt đi gần một nửa!
Lúc này Trần Đông Bình nghĩ nhiều hơn vẫn là hai triệu rưỡi, vẫn là tiền, hoa hồng và lợi nhuận.
Ông ta còn chưa ý thức được thay đổi cổ phần càng mang đến nhiều vấn đề hơn.
Ông ta không muốn để ý đến Diệp Mỹ Dung, không muốn nghe bà ta thét chói tai nói tới nói lui, cho nên không nói với bà ta câu nào.
Nhưng chuyện lớn như vậy, không phải ông ta không nhắc tới là có thể giấu được.
Bởi vì Quách Tự Văn lấy được cổ phần, nhà máy cũng không phải như Trần Đông Bình mong đợi, vẫn sẽ giống y trước kia, thậm chí có thể khiến ông ta bớt lo hơn. Bởi vì trói chặt với Quách Tự Văn, sau này ông ta không bao giờ lo khi nào đi tìm xưởng khác để hợp tác nữa, thậm chí có khả năng đem đến càng nhiều công việc, chỉ có lúc sau cùng công ty chia lợi nhuận, ông ta mới nhỏ chút máu trong lòng.
Trái lại, ông ta nằm mơ cũng không ngờ, một tuần sau khi Quách Tự Văn lấy được cổ phần đã trực tiếp làm ra động tác lớn.
Quách Tự Văn mở cuộc họp hội đồng quản trị lần đầu tiên từ trước tới giờ của xưởng quần áo.
Tự mình ngồi trên vị trí chủ tịch, tuyên bố chuyện biến động cổ phần, đồng thời giới thiệu người ông ấy đưa đến cho mấy vị “thành viên ban giám đốc” và quản lý cấp cao trong xưởng. Sau đó trực tiếp bổ nhiệm mấy chức vị mới cho nhà máy, cài người mình mang đến vào các bộ phận quan trọng.
Mấy vị quản lý cấp cao của nhà máy há to miệng, bởi vì nhất thời quá mức kinh sợ, cũng không biết nói gì cho tốt chứ đừng nói gì đến phản đối.
Bọn họ cũng không dám phản đối, đều sôi nổi đưa mắt nhìn sang Trần Đông Bình.
Mặt Trần Đông Bình một màu tro tàn.
Lúc này ông ta mới chân chính ý thức được, nhà máy đã đổi đời, đổi họ, không phải của Trần Đông Bình ông ta nữa.
Tại sao lại như vậy chứ?
Tại sao lại như vậy chứ?
Sao ông ta lại tặng nhà máy của mình đi chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận