Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 205 - Ngây thơ kinh khủng! 2

Giọng nói cô mềm mại dịu dàng, lúc đầu còn có một chút bối rối nhưng càng nói càng trở nên mềm mại nũng nịu, tựa như cảm giác bàn tay nhỏ bé của cô giữ chặt người anh lúc này đây, cảm giác ấy khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, luôn có một loại cảm giác chưa được thỏa mãn.
Anh càng ôm cô chặt hơn, sau đó nói: "Anh không tức giận. Nhưng mà Tiểu Khê à, anh đã nói rồi, em luôn phải có trách nhiệm về những lời nói và hành động của mình, em phải nhớ thật kỹ điều này."
Anh ôm quá chặt làm Lâm Khê cảm thấy hoảng hốt, cô khẽ giãy giụa liền nghe anh nói: "Nếu anh nói anh yêu em thì em sẽ chịu trách nhiệm với anh sao? Vậy thì anh sẽ nói, anh yêu em, mỗi khi em làm nũng với anh thì anh đều vô cùng muốn em, anh nói như vậy em có hài lòng chưa?"
Lâm Khê chỉ cảm thấy trước ngực vừa nóng vừa lạnh, đầu óc cô bùng nổ, sau đó cả người hoàn toàn không kiềm chế được nữa.
Giống như thường lệ, cô như rơi xuống từ đỉnh cao, sau đó cô nghĩ rằng như vậy là kết thúc rồi nhưng hóa ra đó chỉ mới là khởi đầu mà thôi. Cô bật khóc thành tiếng, cảm thấy thật sự quá đau đớn, cô cầu xin anh mau chóng dừng lại, anh ở bên cạnh vừa hôn vừa trấn an cô liên tục không ngừng, lần này cô thực sự có cảm giác muốn chết đi, làm sao mà cô có thể thiếu suy nghĩ như vậy được chứ!
Vài giờ sau, cô tỉnh dậy sau khi ngất đi vì kiệt sức, đầu óc choáng váng, sau đó cô thấy mình đang nằm trong một lồng ngực nóng bỏng.
Cô khẽ nhúc nhích, cảm thấy có gì đó không đúng, cô hoảng sợ, ngay lập tức nghĩ đến gì đó, chỉ cảm thấy khuôn mặt trở nên nóng bừng như lửa đốt. Nhớ đến trải nghiệm mệt mỏi khiến cô ngủ thiếp đi vì kiệt sức lúc trước, quả thật làm người ta kinh ngạc chấn động, bây giờ nhớ lại chuyện đó, trong lòng cô lập tức hoảng loạn.
Cô động đậy cơ thể, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng đau nhức và mất hết sức lực. Lâm Khê cắn môi, cô đang định rời khỏi vòng lồng ngực anh nhưng ngay khi mới cố dùng sức cử động để chui ra ngoài thì đã bị người nào đó khóa chặt vào trong lồng ngực rắn chắc.
Anh sờ vào người cô và hỏi: "Sao em lại tỉnh rồi?""
Giọng nói chứa đựng sự dịu dàng trước giờ chưa từng thấy.
Lâm Khê bị anh khóa chặt, lúc này đây cô không thể nào tin vào sự dịu dàng đó.
Mẹ kiếp! Để có sự dịu dàng này bản thân cô đã phải trả cái giá cực kỳ đắt đỏ.
Cơ thể quá mệt mỏi khiến cô khó có thể trốn thoát được. Nhưng nhớ đến cảm giác bị giày vò trước đó khiến cô thực sự tức giận, cô hoàn toàn không muốn để ý đến anh nên đành xoay người vùi đầu trong chăn, bỏ mặc anh qua một bên không thèm đếm xỉa đến.
Nhưng không ngờ rằng khi anh thấy cô không chịu nói chuyện thì cũng không nói lời nào mà lại cúi đầu để lại những nụ hôn dày đặc lên cổ cô một cách đầy tinh tế, bàn tay xấu xa dần di chuyển lên trên.
Mặc dù Lâm Khê tức giận, toàn thân thật sự đều rất mệt mỏi nhưng lúc này thân thể lại đặc biệt mẫn cảm, nhất là khi cô vẫn còn đang nằm trong ngực anh, giữa hai người có sự chênh lệch về nhiệt độ cơ thể và cả thể trạng. Lúc này da thịt lại tiếp xúc trần trụi, anh cứ trêu chọc như vậy làm cô lập tức không chịu đựng nổi mà "ưm" một tiếng, trong lòng cảm thấy cực kỳ tủi thân nên dứt khoát xoay người nằm trong ngực anh, nói.
"Sao anh lại như vậy chứ?"
Anh ôm lấy cô, bàn tay vuốt ve sau lưng và trấn an cô, nói với giọng dịu dàng: "Em yên tâm đi, anh sẽ đối xử thật tốt với em, có điều sau này em nhớ phải ngoan ngoãn hơn đấy nhé."
Anh đem cô lăn qua lăn lại hết lần này đến lần khác khiến cô sống dở chết dở vậy mà còn nói sẽ đối xử tốt với cô, không những thế còn dám kèm theo một điều kiện "ngoan một chút"...
Cô tức giận dùng móng tay véo mạnh lên người anh nhưng lại chẳng hề hấn gì với anh, sự tức giận tăng lên, cô thu chân lại rồi quấn chặt người anh. Ngay lập tức cô cảm nhận được sự thay đổi của anh, cô cắn răng rên nhẹ một tiếng, sau đó ôm cổ anh, nũng nịu nói: "Đau quá, sau này em không cần nữa."
Cô cứ cọ sát mãi đến khi Lương Triệu Thành cảm thấy nóng bừng nhưng lại không nỡ làm gì cô nữa, mặc dù biết có lẽ cô đang cố ý nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác nên chỉ đành nhẫn nhịn dỗ dành cô.
Sáng sớm hôm sau, khi Lương Triệu Thành đứng dậy lại hôn cô một lúc lâu, Lâm Khê lầm bầm gì đó rồi vùi đầu vào trong chăn không thèm để ý tới anh, anh cắn nhẹ lên lỗ tai cô: "Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi, còn phía trường học thì anh sẽ gọi điện xin nghỉ phép giúp em."
Lâm Khê mệt mỏi chẳng muốn để ý tới anh.
Lương Triệu Thành vuốt ve gò má cô, anh không nói gì nữa mà đứng dậy thay quần áo, chờ sau khi thay quần áo xong sẽ đi ra ngoài, anh tiếp tục cúi đầu chạm vào cô và bảo mình đi xuống trước. Lâm Khê ló đầu ra dò xét, cô dùng tay túm anh lại, không đầu không đuôi ôm lấy cổ anh: "Em không muốn."
Đây thực sự là những gì cô sẽ làm.
Lương Triệu Thành ôm cô trấn an một hồi lâu, sau đó nhét cô vào trong chăn: "Lát nữa thím Ngô sẽ tới gõ cửa, anh xuống ăn trước, khi anh ăn xong sẽ lập tức lên đây gặp em."
Anh ngừng một chút rồi nói: "Anh sẽ bảo Tiểu Dã chuyển xuống tầng dưới còn anh sẽ chuyển lên đây."
Như vậy chẳng phải là đang ngược đãi thằng nhóc kia sao?
"Sao có thể làm vậy được?"
Lâm Khê không định gây ầm ĩ với anh, cô nhíu mày nói: "Không được đâu, em ấy sẽ thấy khó chịu."
Hơn nữa, làm gì có ai nói sẽ sống chung với anh chứ?
"Ở đâu ra nhiều khó chịu đến mức đó chứ?"
Lương Triệu Thành lập tức vỗ nhẹ lên người cô, anh nói: "Anh sẽ nói với thằng nhóc ấy, em không cần bận tâm đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận