Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 169 - Thử 2

Ra cửa, bà cụ Hùng và mẹ Hùng còn có chút không cam tâm.
Bà cụ Hùng mắng con trai: “Chuyện này cứ bỏ qua như vậy à? Con sợ cái gì chứ? Kẻ đánh người là Trần Dã, chúng ta có câu nào nói sai sao? Đợi ông cụ Trần và ông chủ Trần đến, chúng ta cũng có thể cho bọn họ xem xem thằng nhóc này độc ác đến nhường nào.”
Mẹ Hùng cũng nói: “Em biết anh sợ cái gì, nhưng lúc đó nếu ông cụ và ông chủ đến, chúng ta cứ nói chúng ta chưa từng nói những lời đó, cho dù là Thiên Thụ nói, chúng ta cũng không nhận, nhưng vết thương trên người thằng bé là sự thật.”
Vừa nói vừa cực kỳ đau lòng, thực sự là vô cùng hận Trần Dã.
Cha Hùng liếc nhìn bà ta.
Ông ta không tiện nói mẹ mình, bèn nói với vợ: “Không nhận, cô không nhận là được sao? Lời Thiên Thụ nói ở trường đều có rất nhiều bạn học nghe thấy, cô tưởng rằng có thể giấu được à?”
“Chuyện này chúng ta cứ giữ lại trước, sau này nhà chúng ta tự đến nhà họ Trần một chuyến, để ông chủ nhìn thấy vết thương của Thiên Thụ, còn không có hiệu quả mạnh hơn ở đây sao? Ông chủ chỉ có thể áy náy, bồi thường cho chúng ta. Nếu chuyện này vỡ lở, nói không chừng công việc cũng bị mất.”
Lại nói về nhà họ Lâm.
Thím Ngô thấy Lâm Khê cứ như vậy để người nhà họ Hùng rời đi, cũng không cam lòng nói: “Cứ để bọn họ đi như vậy sao? Theo thím thấy phải gọi điện cho ông nội của Tiểu Dã, để ông ta xem xem con dâu đó của mình độc ác đến nhường nào.”
“Không vội.”
Lâm Khê nhếch môi, đưa tay lấy thứ đồ trong túi áo khoác của mình ra.
Là một cái máy cát-xet cá nhân Sony to bằng bàn tay.
Đây là quà mà trước đây Lương Triệu Thành mua tặng cô.
Chỉ thấy cô tháo dây ra, ấn một cái nút, bên trong truyền đến âm thanh gào thét của bà cụ Hùng.
Âm thanh chói tai, Lâm Khê chỉ bật vài giây rồi tắt.
Lúc này cô mới trách thím Ngô: “Lúc nãy cháu bảo thím đi rót nước tiếp đón bọn họ, thím còn tưởng cháu thực sự muốn tiếp đón bọn họ sao? Cháu chỉ lên lấy cái này mà thôi.”
Lương Triệu Thành bật cười.
Vừa rồi anh thấy cô xuống nhà, đang yên đang lành lại khoác một cái áo choàng dài, anh đã cảm thấy kì lạ, hóa ra là vì cái này.
“Chị, chúng ta ghi âm cái này lại rồi sao?” Trần Dã hỏi Lâm Khê.
Lúc này cậu đã không còn bộ dạng trừng mắt nổi giận kia nữa, cau mày hỏi Lâm Khê.
Lâm Khê nhìn lướt qua cậu: “Em nói làm gì?”
Trần Dã mấp máy môi không lên tiếng.
Lâm Khê quay đầu nói với thím Ngô: “Được rồi thím Ngô, thím cũng bận bịu cả một buổi trưa rồi, thím về nghỉ ngơi trước đi, cháu bảo anh Lương làm ít măng xào thịt cho Tiểu Dã.”
“Ôi chao, Tiểu Khê, chuyện này không thể trách Tiểu Dã, lúc nãy cháu cũng nghe thấy rồi đấy, cả nhà kia miệng lưỡi độc ác, từ trên xuống dưới đều không có lấy một người tốt. Lời nói ác độc như vậy, lại còn là nói với thầy cô bạn học của Tiểu Dã ở trong trường, sao có thể nhịn?”
Thím Ngô vội vàng nói giúp cho Tiểu Dã: “Tiểu Dã đánh cậu ta cũng là có nguyên nhân, cháu đừng trách Tiểu Dã, thím thấy trên người thằng bé bị thương cũng không nhẹ đâu. Phi! Thằng nhóc thối đó còn cao hơn Tiểu Dã không ít.”
“Vậy cũng không thể xông lên đánh nhau cùng người khác như vậy.”
Lâm Khê nói: “Thím Ngô, thím yên tâm đi, thím không yên tâm về cháu, lẽ nào còn không yên tâm về anh Lương sao?”
Thím Ngô liếc nhìn Lương Triệu Thành, bà ấy đúng là không yên tâm về anh.
Lâm Khê có gì mà không yên tâm? Chỉ là miệng lưỡi đao, lòng đậu phụ mà thôi, cô đâu có nỡ làm gì Tiểu Dã.
Nhưng vị này chính là một người cực kỳ nghiêm khắc.
Lâm Khê thấy bộ dạng kia của bà ấy buồn cười, cuối cùng vẫn đẩy bà ấy rời đi.
Có điều chờ thím Ngô vừa đi, mặt cô lập tức trầm xuống.
Cô lấy máy cát-xet cá nhân ra hỏi Trần Dã: “Em cảm thấy chị lấy cái này là để làm gì?”
Trần Dã vẫn không lên tiếng.
Thực ra cậu đã đoán được, nhưng mà không nói ra được.
Cậu ghét nhà họ Trần, ghét tất cả mọi người trong nhà họ Trần, bao gồm cả ông bà nội mà cậu biết có thiên vị cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận