Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 267 - Không Vui 2

Tướng quân Lương nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc như gặp phải ma của Lâm Khê, cười khổ rồi nói tiếp: “Chuyện sau đó cháu cũng biết rồi đấy, bác và nó xảy ra một trận cãi vã to nhất, sau đó không nộp đơn xin kết hôn, còn trực tiếp nộp đơn giải ngũ, đương nhiên lý do đã sẵn có. Lúc đó đang là lúc cắt giảm nhân viên quân đội, nó nói phải hưởng ứng chính sách của nhà nước, tích cực xây dựng đất nước.”
“Sau khi giải ngũ cũng không quay về thành phố Bắc, đi thẳng tới Tân An, hai năm không quay về nhà, mãi cho đến nửa năm trước, bệnh viện đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch của bác.”
“Tiểu Khê à!”
Ông ấy nói chầm chậm: “Nó là đứa ngang bướng, cũng là người kiên trì đi tới cùng, hoặc có thể nói, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, cho dù áp lực khó khăn tới đâu nó cũng không chịu khuất phục từ lúc nó còn là một đứa trẻ.”
“Lần cãi vã hai năm rưỡi trước đó bác cũng chịu đả kích lớn, sau lần tức giận đó bác cũng dần dần bắt đầu hối hận, nhưng bác cũng biết hối hận không có tác dụng gì. Cũng may tuy nó luôn đối nghịch với bác nhưng vẫn luôn là người làm việc trầm ổn, ở Tân An cũng không thất bại như bác vốn lo lắng, nó vẫn luôn có sức sống mãnh liệt, là một người rất hấp dẫn đúng không?”
“Chỉ có điều nửa năm trước nó về, bác nghe thấy nó nói đã đăng kí kết hôn với cháu, bác đã cho người đi điều tra cháu. Nói thật, lúc đó bác vẫn không tán thành chuyện hôn sự của hai đứa.”
Ông ấy dừng lại một chút rồi nhìn chăm chú Lâm Khê, sau đó mới từ từ tiếp tục nói: “Đây lại là sai sót của bác, bởi vì dựa vào tư liệu điều tra lúc đó, nói tính cách cháu nhu nhược, căn bản không làm được việc gì. Nó ở nhà cháu hai năm, hai người cũng không có qua lại gì, nó hoàn toàn là vì bà nội cháu mới đồng ý chuyện hôn sự, hai đứa không hề hợp nhau.”
“Nhưng trên thực tế bác sai rồi…”
Ông ấy nói: “Người làm cha như bác đây, trong chuyện của nó luôn luôn sai. Bác nói cho cháu biết không phải muốn cháu tha thứ cho bác, hoặc là giúp bác hòa giải với nó, những thứ này đều vô dụng, chuyện của nhà họ Dung bác giải quyết xong sẽ trịnh trọng xin lỗi cháu, bác chỉ khẩn cầu cháu, sau này sống tốt với nó.”
Lâm Khê nhìn thấy hối hận và buồn rầu trên khuôn mặt ông ấy.
Nhưng thực ra cũng chỉ có vậy mà thôi.
Bởi vì với ông ấy mà nói, chỉ là mấy câu, chỉ là một câu “bá sai rồi”, nhưng phía sau là một người từ khi còn là một đứa trẻ chưa biết gì, đến lúc biết đi biết bò, đến giờ hai mươi mấy năm gần ba mươi năm, ở giữa đó còn có cái chết của mẹ anh.
Lúc trước Lâm Khê có lúc cũng cảm thấy cha mẹ kiếp trước của cô rất không có trách nhiệm, nam thanh nữ tú yêu nhau kết hôn sinh ra cô, hết tình cảm rồi thì ly hôn vứt cô cho bà ngoại và giúp việc, còn mình thì tiếp tục ra ngoài ăn chơi. Nhưng giờ mới phát hiện ra cuộc sống trước đây của cô không khác gì thiên đường, thậm chí không lo ăn mặc, cũng chẳng có ai nghiêm mặt hành hạ tinh thần cô, chẳng có ai yêu cầu cô cái này cái kia, cũng chẳng có ai ép cô kết hôn vì lợi ích gia tộc.
Lâm Khê không hề muốn trái lương tâm mình để đi an ủi người đàn ông trước mặt này.
Tuy người đàn ông cứng rắn cả đời lộ ra vẻ yếu mềm quả thực sẽ khiến người ta đồng cảm.
Nhưng anh thì sao?
Sự đồng cảm trong lòng cô đều dành cho người khác rồi.
Cô không lên tiếng, quay người rời khỏi phòng làm việc của tướng quân Lương.
Chỉ có điều khoảnh khắc này, cô đã cảm thấy khó thở.
Hơn hai mươi năm trước, rốt cuộc anh trải qua cuộc sống như thế nào?
Cô xoay người lại nhìn thấy anh đứng ở đầu cầu thang.
Anh mặc áo sơ mi lông dê màu xám, quần đen, đứng thẳng tắp ở đó nhìn cô, dường như nhìn thấy tình trạng của cô không tốt, nhíu mày, sắc mặt có thể thấy đang sầm xuống.
Lâm Khê mới nhớ ra, ban nãy cô dặn anh ở ngoài đợi cô.
Trước khi anh chuẩn bị bước đến chỗ cô, cô đã khoát tay với anh, sau đó đi nhanh qua đó, túm lấy tay anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, sự tức giận trên mặt đã xuất hiện: “Ông ấy đã nói gì?”
“Không, không có.”
Lâm Khê vội vàng nói: “Chỉ là, ông ấy chỉ nói với em chuyện của Dung Hoa An, giải thích cho em chuyện trước đây của Dung Hoa An, em không vui bởi vì ông ấy nói trước đây không có em, ông ấy cảm thấy nhìn Dung Hoa An trưởng thành, nói tính cách cô ta tốt, hợp với anh nên mới tác hợp hôn sự của hai người. Nhưng đó đều là chuyện trước đây, nhưng em vẫn không vui, không vui vì người từ nhỏ lớn lên với anh không phải là em, ở bên cạnh anh không phải là em nên em mới không vui.”
Cô nói năng lộn xộn, nhưng nói mãi nói mãi nước mắt liền rơi xuống tí tách.
Cô không vui, trong lòng cực kì khó chịu, cực kì buồn bực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận