Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 134 - Chuyện gì vậy chứ? 2

Lương Triệu Thành cảm thấy mình không cần phải kiềm chế.
Người trong ngực là người vợ mà anh đã đăng ký kết hôn.
Ban đầu anh ở phòng bên dưới là vì anh cũng không có tình cảm với cô, cuộc hôn nhân này đối với anh là có cũng được không có cũng được, duy trì chủ yếu là vì trách nhiệm.
Nhưng bây giờ anh đã thừa nhận cuộc hôn nhân này, hoàn toàn không có ý định buông tay, vậy thì cũng không cần phải kiềm chế nữa.
Lâm Khê nghe đến câu ‘sau này anh sẽ không kiềm chế nữa, mỗi ngày đều sẽ lên đây’, trong lòng vẫn rung động. Nhưng nghe đến hai chữ ‘có con’, cả người đều giật mình.
Ý của anh là, lỡ như hai người làm đến bước kia, anh sẽ không dùng bất cứ biện pháp nào.
Hoặc là anh vốn dĩ rất muốn có một đứa con. Đúng vậy, ở thời đại này, ở tuổi này của anh, có vợ rồi đương nhiên bước tiếp theo chính là sinh con.
Nhưng bảo cô có con ngay lúc này?
Lâm Khê lập tức hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cơ thể mềm nhũn, không hề có chút sức lực. Sức khỏe của cô vốn đã không được tốt lắm, mặc dù gần đây rèn luyện đã tốt hơn rất nhiều nhưng cũng không chịu nổi trăm kiểu giày vò của anh.
Nhưng đầu óc cô lại tỉnh táo đến lạ thường.
Tay cô nắm chặt lấy ga trải giường, không hề quay đầu nhìn anh.
Cô biết cho dù là đối mặt với anh hay là đọ về khí thế, cô cũng không thể thắng được anh.
Cô hít thở sâu nhiều lần, để cho mình đừng kích động, để cho mình tỉnh táo nghĩ đến chuyện này.
Cô không thể cãi nhau với anh vì như vậy sẽ chọc giận anh, khiến anh càng chuyên chế hơn.
Sau một khoảng thời gian sống chung, đối với anh, cô đã có sự hiểu biết nhất định.
Vì sự khác nhau lớn như vậy nên cô muốn chia tay với anh sao?
Cô biết là mình không nỡ, cũng không muốn như vậy.
Mặc dù tính cách của anh không tốt, tính cách của hai người cũng không hợp, nhưng cô vẫn bị anh hấp dẫn.
Nhưng cứ như vậy mà bảo cô đi làm người vợ mà anh mong muốn, sinh con cho anh, cô cũng không làm được.
Cô hít thở sâu nhiều lần rồi mới mở miệng nói: “Tạm thời em không muốn sinh con, ít nhất phải chờ sau khi em lên đại học, đến lúc đó rồi nói sau.”
Nếu như trong năm nay mà cô có thai thì còn thi đại học cái gì nữa?
Nói đến đây cô lại cực kỳ ấm ức, sao mà một tháng trước hai người còn thảo luận có muốn ly hôn hay không, có muốn nói ra bên ngoài chuyện đã đăng ký kết hôn không, bây giờ lại biến thành có muốn có con không rồi?
Trong đầu của cô bỗng nhiên thoáng qua gì đó, trong lòng giật mình, xoay người lại nhìn anh.
Anh cũng chống người dậy nhìn cô.
Hai người cách nhau gần như vậy, anh ở ngay phía trên cô, hai mắt nhìn nhau, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hô hấp của anh phả lên mặt cô. Gần đến mức cô có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt nghiêm nghị của anh, gần đến mức cô có thể nhìn thấy lỗ chân lông thô ráp trên gương mặt anh, mang theo sự hung bạo, nhưng lúc này cô không còn sợ anh nữa.
Anh có nguyên tắc của anh.
Nhưng cô lại chưa từng biểu đạt với anh nguyên tắc của mình.
Cô nghĩ, cũng đúng, hóa ra người có một vài tính nguyên tắc thật sự hoàn toàn không thể thỏa hiệp.
Xúc phạm rồi, dù có thích hơn nữa, có không nỡ hơn nữa, cũng chỉ có thể chia tay.
Cô nhìn anh nói: “Cho dù em ở bên cạnh anh, cho dù em có gả cho anh hay không, em cũng phải lên đại học, sẽ làm chuyện mà mình thích, có cuộc sống của riêng mình, chuyện này, có thể không? Bởi vì phải lên đại học nên trong một thời gian ngắn em không thể nào sinh con. Hơn nữa bây giờ em vẫn còn nhỏ, hiện giờ sinh con cũng không tốt cho cơ thể.”
Cô thật là xinh đẹp.
Vừa yêu kiều vừa mềm mại vừa non nớt, tươi non như vừa chạm vào sẽ vỡ nát, nhưng lại khiến người ta rất muốn cắn cho một cái, vuốt ve một phen.
Lương Triệu Thành tự nhận mình không phải người háo sắc.
Mấy chục năm trước của anh chưa từng xuất hiện hành động vì sắc, nhưng vào lúc này, không thể không nói thực sự đã động lòng động tình động dục.
Cô dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc, tựa như thánh thần.
Anh thích đôi mắt của cô, đen nhánh không hề chứa một chút tạp chất, mang theo vẻ lộng lẫy sáng bóng, sạch sẽ trong veo, cho dù là lúc động tình, vô cùng kiều mị nhưng vẫn tinh khiết đến như vậy.
Những thứ mà cô nói, đối với anh có gì mà không thể chứ?
Anh cũng hi vọng cô có chuyện của riêng mình, có sở thích của mình, lúc anh không có ở đây cô vẫn sẽ thật vui vẻ.
Chỉ cần tâm tư của cô đặt trên người anh, sở thích của cô cũng không phải sở thích gì không tốt thì cũng không sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận