Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 478 -

"Nhưng chuyện này cũng không phải là lỗi của em, là do tất cả bọn họ cùng nhau hợp tác giết chết cô ấy. Nếu như vậy mà anh ấy vẫn còn tiếp tục dây dưa không rõ thì em hứa với anh, sau này sẽ giao cho anh xử lý mọi chuyện, có được không?"
Trong lòng Lương Triệu Thành thật sự rất hối hận.
Anh không phải là kẻ mang tâm lý coi thường pháp luật nhưng lúc này đây anh lại nảy sinh ý định giết người.
Bởi vì nếu như một người chết đi sống lại có năng lực phi thường có xu hướng trở nên tàn ác thì người đó sẽ có thể làm ra rất nhiều chuyện xấu xa ác độc.
Lâm Khê tựa đầu vào người anh, thì thầm: "Em xin lỗi."
Lúc này cơ thể vốn căng thẳng của anh mới buông lỏng một chút, anh đưa tay ôm lấy cô: "Không sao đâu, em muốn gặp thì gặp thôi! Đây là lần cuối cùng."
"Vâng!" Lâm Khê đáp.
Nhà hàng mà Hạ Hướng Viễn hẹn cô ở cạnh biển, phong cảnh thanh nhã yên bình.
Nhưng bây giờ cho dù đó là biển hay là sự bao la vô tận của mặt biển ngoài khơi xa thì cũng không nhộn nhịp phồn hoa giống sau này, có ánh sáng rực rỡ từ những ngọn đèn, nhìn ra bên ngoài tối đen như mực, vô cớ dâng lên cảm giác hoang vắng và áp lực.
Lương Triệu Thành đi cùng Lâm Khê.
Hạ Hướng Viễn không biết đã ngồi ở chỗ đó bao lâu, ngọn nến trắng trên mặt bàn đã bị chảy bớt một đoạn.
Lương Triệu Thành thấy Hạ Hướng Viễn ngồi ở đó thì sắc mặt lập tức trầm xuống, Lâm Khê kéo tay anh, nhón chân hôn anh mới có thể trấn an được cảm xúc của anh.
Sau đó, đích thân đi đến.
Hạ Hướng Viễn kéo ghế mời cô ngồi xuống, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Lương Triệu Thành.
Anh ấy hỏi cô muốn ăn gì.
Lâm Khê nhìn thoáng qua ly nước trên bàn, nói: "Không cần đâu, em nghĩ đến chúng ta sẽ không nói chuyện quá lâu đâu."
Hạ Hướng Viễn cũng không ép buộc cô, anh ấy cười khổ, chậm rãi nói: "Tiểu Khê, khi em gặp anh thì không cần phải... giống như một con nhím căng thẳng dựng đầy gai lên đâu, cho dù như thế nào thì chúng ta cũng đã cùng nhau lớn lên, chúng ta chỉ là chia tay thôi. Chính là chia tay, anh cũng không hề dây dưa dông dài, anh luôn muốn dành cho em những điều tốt đẹp nhất... Thật ra ban đầu, anh không muốn làm gì cả, nhưng mà ngay cả khi em kết hôn với Lương Triệu Thành thì tại sao lại phải nhất quyết xóa đi đoạn quá khứ giữa hai chúng ta chứ?"
Lâm Khê im lặng.
Người này thật đúng là giả mù mà, có kinh nghiệm đóng kịch lâu lắm rồi sao?
Đừng nói là cô không phải Lâm Khê thật sự, cho dù có là Lâm Khê chân chính thì nếu như không chịu gạt bỏ quá khứ của bọn họ sau khi đã gả cho Lương Triệu Thành, cắt đứt sợi tơ vương còn sót lại giữa bản thân và Hướng Hạ Viễn, nếu thỉnh thoảng vẫn hoài niệm lại chuyện cũ, với tính tính của Lương Triệu Thành thì anh có thể chịu được không?
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ hơn một chút, vì sao sau này nguyên chủ lại ly hôn với Lương Triệu Thành.
"Thật ra anh đã biết điều đó từ lâu rồi đúng không? Anh chỉ đang tự lừa dối chính mình thôi!"
Lâm Khê nhìn anh ấy: "Anh đã sớm biết tôi không phải Lâm Khê thật sự, nhưng anh vẫn tự lừa gạt chính mình, dây dưa níu kéo như thế có thú vị không?"
Ngay cả dưới ánh nến trong đêm tối, cô cũng thấy khuôn mặt Hạ Hướng Viễn thay đổi.
Lâm Khê không hề có nửa phần đồng cảm, tiếp tục nói: "Anh biết cô ấy đã mất, Hạ Hướng Viễn, tôi không phải cô ấy, cô ấy đã chết. Bởi vì ngay chính mùa hè đó, cô ấy mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy kết cục bi thảm của bản thân, mơ thấy cảnh bị người yêu bỏ rơi, bị người thân lừa gạt, triền miên đau ốm nằm trên giường bệnh, tuyệt vọng đến chết đi... Hạ Hướng Viễn, nhìn thủ đoạn anh chết đi sống lại trở về, có lẽ sau đó anh sống rất tốt đúng không? Vậy tại sao cho đến tận bây giờ anh cũng chưa bao giờ quay lại tìm cô ấy? Anh không biết cô ấy chết như thế nào sao?"
Anh ấy nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt của anh ấy như ẩn chứa một ngọn lửa đen tối đang hừng hực cháy bừng.
Một lúc lâu sau, Hạ Hướng Viễn nói: "Em nói như vậy không sợ khiến anh giận dữ sao?"
Lâm Khê lắc đầu nói: "Tôi không làm bất cứ chuyện gì trái với lương tâm cả, không hề gây ra chuyện gì có lỗi với cô ấy thì tại sao tôi phải sợ hãi anh giận chó đánh mèo chứ? Thật ra, khi tôi đến đây thì cô ấy đã chết rồi, thậm chí cô ấy còn để lại di thư mong tôi chăm sóc Tiểu Dã..."
Nói đến đây, cô cau mày, nhưng rất nhanh đã bỏ qua, cô nhanh chóng nói: "Người ép chết cô ấy, hại chết cô ấy chính là các người. Khi tôi đến đây, thậm chí còn phải đối mặt với hoàn cảnh khắc nghiệt như thế. Tôi không hề tức giận, rốt cuộc thì anh có tư cách gì mà giận chó đánh mèo với tôi đây hả? Mặc dù hiện giờ tôi rất ghét anh nhưng thành thật mà nói, anh cũng không tệ hại đến mức đó, nếu không tôi cũng sẽ không đến đây gặp anh."
Hạ Hướng Viễn cầm ly nước lên.
Ánh nến mờ ảo, chập chờn một cách yếu ớt trong bóng đêm, một lúc lâu sau, anh ấy nói: "Em đi đi."
Dừng một chút, lại nói thêm: "Kiếp trước, chính xác là Tiểu Dã đã kế thừa công ty và tài sản của nhà họ Lương vào năm 1995. Khi ấy, Tiểu Dã mười lăm tuổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận