Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 252 - Thật Giả Lẫn Lộn 1

“Không có gì đâu ạ.”
Lâm Khê cười nói: “Cháu còn phải cảm ơn anh ấy, trên đường đi bọn cháu mang không ít hành lý, còn có em trai cháu nữa, cả hành trình may mà có Trịnh Siêu chăm sóc, chúng cháu còn đang suy nghĩ lúc nào có thời gian thì tới nhà cảm ơn đây ạ.”
Bà Trịnh: “Đây là điều thằng bé nên làm, nó rất thích Tiểu Dã, về nhà còn kể với bác mấy lần, các cháu có thời gian thì đưa Tiểu Dã đến nhà bác chơi.”
Lâm Khê lại khen Trịnh Thanh Thanh: “Thanh Thanh rất dễ thương, cháu cũng cảm thấy Triệu Thành hung dữ quá chừng, chỉ có Thanh Thanh nói như vậy cháu mới thấy được chút an ủi, em nói nhiều với chị một chút, không sao đâu.”
Khen khiến cho Trịnh Thanh Thanh bật cười thành tiếng.
Cô ấy vốn nói những lời lúc trước là do ngứa mắt Dung Hoa An, mùng một Tết chạy tới nhà người khác, nhìn vợ chồng người ta bên nhau, còn gọi một tiếng “anh Triệu Thành”, đây không phải có bệnh sao? Vì vậy nói những lời ban nãy quả thực là cố ý ám chỉ Dung Hoa An, lúc này nghe thấy câu nói của Lâm Khê, cảm thấy vô cùng thích thú, vô cùng vui vẻ.
Hai mẹ con nhà họ Trình và Lâm Khê tôi một câu cô một câu, trong đó còn có Tôn Văn Anh góp lời, hai mẹ con nhà họ Dung bị đối xử lạnh nhạt.
Lương Tuyết Đình cũng có mấy lần muốn lên tiếng, nhưng bị Chu Vấn Bình ra hiệu ngăn lại.
Quan hệ giữa mẹ con nhà họ Dung và nhà họ Lương trước giờ vốn gần gũi, gần gũi hơn quan hệ giữa phụ nữ hai nhà họ Trịnh và họ Lương.
Quân đoàn trưởng Trịnh và tướng quân Lương có quan hệ rất tốt, nhưng phụ nữ hai nhà không thân thiết nhau.
Hai mẹ con nhà họ Dung vốn muốn thám thính tình hình, thuận tiện ra uy với Lâm Khê, khiến cô không thoải mái, nhưng chẳng ngờ mẹ con nhà họ Trịnh tới, vốn tưởng rằng nhà họ Lương là sân nhà của bọn họ, ai dè bị người ta đâm chọc cho chẳng nói lên lời.
Thím Thu người được bọn họ đút lót nhiều năm nay, bởi vì mở cửa bị Lương Triệu Thành nhìn, đem trà đem bánh lên đều uể oải, không nói năng gì.
Theo như bố trí trong tưởng tượng của bọn họ, tất cả mọi người đều vây quanh bọn họ, vây quanh Hoa An, cho Lâm Khê ra rìa khiến cô thấy nhục nhã, tình cảnh đó hoàn toàn không xuất hiện.
Tuy nhiên bọn họ nói được mấy câu thì Lương Triệu Thành đi ra từ phòng tướng quân Lương trên lầu, gật đầu với Tôn Văn Anh rồi nhìn Lâm Khê.
Tôn Văn Anh đẩy Lâm Khê nói: “Chắc là cha gọi em lên trên đó.”
Lâm Khê liền nói với mẹ con nhà họ trịnh: “Bác Trịnh, Thanh Thanh, vậy cháu lên lầu trước ạ.”
“Đi đi.”
Bà Trịnh nói: “Hai mẹ con bác tới cảm ơn cháu và Triệu Thành, cũng nên về rồi, hai đứa buổi chiều rảnh thì đưa Tiểu Dã tới nhà bác chơi, bà nội Thanh Thanh cũng muốn gặp cháu nữa. Tuy nhiên nếu chiều nay không có thời gian thì hôm khác cũng được.”
Lâm Khê đồng ý rồi lại lên tiếng cáo từ sau đó lên lầu.
Trong lúc đó hoàn toàn bỏ qua hai mẹ con nhà họ Dung.
Lâm Khê lên lầu, bà Trịnh cũng đưa Trịnh Thanh Thanh cười tươi như hoa nói tạm biệt.
Lâm Khê và hai mẹ con nhà họ Trịnh vừa đi, bầu không khí của phòng khách trở nên lạnh lẽo.
Sắc mặt của mẹ Dung có thể nói là khó coi.
Dung Hoa An cúi đầu, khuôn mặt ấm ức và khó chịu.
Tôn Văn Anh biết hai mẹ con nhà họ Dung và hai mẹ con Chu Vấn Bình có thể muốn nói chuyện với nhau, cô ấy chỉ cần chăm sóc Lâm Khê cho tốt, những việc khác không muốn quản. Lâm Khê lên lầu rồi, hai mẹ con nhà họ Trịnh cũng đi rồi, cô ấy cũng đứng lên cười nói: “Dì Chu, dì nói chuyện với chủ nhiệm Vương một lát nhé, cháu vào phòng bếp xem có gì cần giúp không.”
Tôn Văn Anh vừa đi.
Chu Vấn Bình cũng không nói chuyện với mẹ Dung đang mặt mày khó coi, chỉ kéo tay Dung Hoa An, nói dịu dàng: “Hoa An, cháu cũng nhìn thấy rồi, chuyện trước đây thôi thì bỏ qua đi, quả thực là, ầy.”
Một câu nói khiến cho Dung Hoa An suýt rơi nước mắt, nhưng cô ta vẫn hít mũi nhẫn nhịn, nặn ra một nụ cười: “Cháu biết, dì Chu, chuyện này không liên quan đến dì, dì cũng không quản được chuyện của anh ấy.”
Mẹ Dung bỗng nhiên chen vào: “Tuyết Đình, tình hình của Hoa An không tốt, cháu đưa con bé vào phòng cháu nghỉ ngơi một lát, cô nói chuyện với mẹ cháu mấy câu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận