Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 486 - Tình hình như thế nào 2

Bà ta ngồi xuống đã xin lỗi Lâm Khê, nói chuyện ba năm trước Tuyết Đình đã sớm biết sai, mặc kệ thế nào Lương Triệu Thành và cô cũng là anh trai chị dâu của Lương Tuyết Đình, vẫn mời bọn họ phải tham gia hôn lễ của Lương Tuyết Đình.
Lâm Khê cũng không úp mở với bà ta, cô rất nghiêm túc nói: “Xin lỗi, hôn lễ này sợ là chúng tôi không thể có mặt. Đây là hôn lễ của hai nhà Dung Lương, đương nhiên họ hàng hai nhà đều có mặt, trước kia nhà họ Dung nói xấu bịa đặt tôi thế nào, tôi nhớ rất rõ, sao tôi có thể tham gia hôn lễ hai nhà Dung Lương chứ? Tôi thấy bọn họ là cảm thấy chán ghét đến cực điểm, sao có thể cùng bọn họ ăn cơm chung bàn, cho hai nhà Dung Lương lời chúc phúc chân thành nhất?”
Chu Vấn Bình có chút lúng túng, bà ta muốn giải thích gì đó, nhưng thấy sắc mặt Lâm Khê thì lại không mở miệng được.
Miệng Lâm Khê lợi hại nhường nào, lại dám nói nhường nào, bà ta không thể rõ hơn.
Cuối cùng bà ta chỉ có thể nói với Lâm Khê: “Xin cháu suy xét lại đi, mặc kệ thế nào, bọn chúng cũng là anh em ruột có cùng huyết thống.”
Nói xong lại quay đầu nói với Tôn Văn Anh: “Văn Anh, dì ra ngoài chờ trước, phiền cháu khuyên Tiểu Khê giúp dì, lúc trước Tuyết Đình quả thật làm sai, cháu cũng biết trong lòng nó vẫn rất hối hận, nếu anh hai nó có thể tham gia hôn lễ của nó, không chỉ có cha nó, chính dì cũng rất mừng.”
Bà ta nói rồi gật đầu với Lâm Khê, đứng dậy đi ra ngoài.
Theo tiếng “kẽo kẹt” của cửa, Tôn Văn Anh nhìn Lâm Khê cười gượng.
Lâm Khê pha một ly trà cho cô ấy.
Tôn Văn Anh cầm lên uống một ngụm, sau đó vẻ mặt có hơi kỳ lạ, cúi đầu nhìn thoáng qua trà trong tay, buông xuống, ngẩng đầu chậm rãi nói với Lâm Khê: “Chị có thể hiểu cảm giác của em, nhưng Tiểu Khê à, mặc kệ thế nào, Triệu Thành cũng là con của cha, hôn lễ của con cái, thật ra cũng là hôn lễ của gia tộc. Ngần ấy năm Triệu Thành đều không ở thành phố Bắc, rất nhiều chú bác thấy nó từ bé đến lớn chỉ sợ là đã rất nhiều năm chưa từng gặp lại, rất nhiều chú bác tuổi cũng đã lớn, trên người các loại vết thương bệnh tật, có lẽ đời này chỉ mượn cơ hội này mới có thể gặp được. Hai em không ưa Tuyết Đình và người nhà họ Dung, vậy đi cùng Triệu Thành một lát, lộ mặt ra, chào hỏi mấy chú bác một lát rồi đi cũng được.”
Không thể không nói, Tôn Văn Anh thật sự quá biết ăn nói.
Cô ấy nói chuyện khác sẽ không mảy may khiến Lâm Khê xúc động, cô ấy nói chuyện này, quả thật khiến Lâm Khê im lặng chốc lát.
Nhưng cô chỉ thẫn thờ một lát chứ không dao động.
Cô suy nghĩ rồi nói: “Việc này khẳng định Triệu Thành đã suy xét, chị dâu cả, thật ra chị nói như vậy, chúng em sẽ càng không đi. Chú bác trong miệng chị e là đa số đều là chú bác của Dung Hoa An và Dung Hoa Sâm, không chừng rất nhiều người vì bị những lời giả dối của nhà họ Lương và nhà họ Dung gây hiểu lầm, còn bất bình thay Dung Hoa An. Chị dâu cả, chúng em không cần thiết phải đi chịu đãi ngộ không công bằng, không cần thiết.”
Nói xong dừng lại một chút mới nói: “Gieo nhân nào, gặt quả ấy, mọi chuyện đều là tự họ làm, không phải năm đó lúc Triệu Thành xuất ngũ rời khỏi nhà, hẳn là đã sớm biết kết quả rồi chứ? Năm đó đang vui mừng, cha bệnh nặng, Triệu Thành trở về, còn muốn dùng cha tiếp tục ép anh ấy theo sự chi phối của mình, sao giờ thái độ lại hạ mình như vậy?”
Tôn Văn Anh nhất thời không nói gì.
Cô ấy đương nhiên biết vì sao thái độ của Chu Vấn Bình lại hạ mình.
Cha nghỉ hưu, hơn nữa sức khoẻ càng ngày càng kém.
Bên nhà họ Dung thì không còn gì.
Giờ Dung Hoa Sâm chỉ là trưởng ban bảo vệ trong một xí nghiệp.
Năm ngoái Lương Tuyết Đình tốt nghiệp đại học, được phân làm giáo viên một trường trung học, nhưng cô ta dạy mấy ngày bèn cảm thấy vất vả, lằng nhằng đòi Chu Vấn Bình giúp cô ta đổi việc, nửa năm nay Chu Vấn Bình đã bị cô ta tra tấn đến đau đầu.
Tướng quân Lương trước giờ thanh liêm, chờ khi ông ấy mất, nhà đồng bộ cũng phải giao lại, Chu Vấn Bình sẽ phải dọn đi, đến lúc đó mức sống của họ e là sẽ xuống dốc không phanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận