Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 415 - Cảnh sát gì chứ? 4

"Chờ đến khi bài kiểm tra kết thúc."
Lâm Khê nói: "Sau khi thi xong, em sẽ đưa cậu ta đến đồn cảnh sát, em biết anh không thích em xem nhưng anh cứ lấy thêm vài tờ cho em đi, còn phải dùng làm chứng cứ mà."
"Được."
Lương Triệu Thành nói: "Bên anh cũng cần thêm vài ngày nữa."
Chuyện lần này thật sự đã chạm đến điểm mấu chốt của anh.
Lâm Khê "ừ" một tiếng, nhìn anh, sau đó đứng dậy, đứng trên ghế sô pha, đưa tay kéo anh, ôm lấy cổ anh, thì thầm: "Cảm ơn anh."
Mặc dù cô không thèm quan tâm đến lá thư tố cáo này.
Nhưng nếu thái độ của anh không giống như bây giờ, bất cứ khi nào anh bận tâm, giận chó đánh mèo với cô, hoặc thậm chí đổ lỗi cho cô vì cô đã trêu hoa ghẹo nguyệt, cô chắc chắn sẽ không được thoải mái được như vậy. Anh thực sự, mỗi lần đều làm cho cô bất ngờ, bất ngờ, nhưng hình như lại không có gì bất ngờ.
Cô ôm anh và nói: "Em thật may mắn."
Lúc đầu, cô đâu biết anh là một người tốt như vậy đâu chứ?
Anh đưa tay ôm lấy cô, sự nóng nảy trong lòng hai ngày nay cũng từ từ lắng xuống.
Hai người ôm nhau một lát, im lặng và yên tĩnh, đột nhiên điện thoại đặt trên tủ đứng ở một bên "đinh linh linh" vang lên, khiến Lâm Khê giật nảy mình. Lương Triệu Thành một tay ôm lấy cô, xoay người, dùng tay kia nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại là giọng nói của một ông già.
Chỉ mới nói vài câu, sắc mặt của Lương Triệu Thành đã đen đến dọa người, sau đó nói thêm vài câu, thì anh đã quăng điện thoại qua một bên, điện thoại rớt lên ghế, Lâm Khê thật lo lắng anh sẽ đập nát điện thoại.
Lâm Khê chỉ có thể thầm nghĩ, cũng may, anh đã trút giận lên người khác rồi.
Sáng hôm sau, sau khi thi xong thầy Hầu lại đến tìm Lâm Khê một lần nữa.
Lâm Khê lại không nói gì, chỉ nói: "Em muốn chuyên tâm thi cử trước, sẽ kiên nhẫn chờ kết quả điều tra của trường."
Trông Lâm Khê rất bình tĩnh, so với bộ dáng kích động lẫm liệt ngày hôm qua thì dễ nói chuyện hơn nhiều, thầy Hầu thở phào nhẹ nhõm: "Được được được, em thi thật tốt trước, việc này trường nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho em một lời giải thích."
Lâm Khê rất bình tĩnh mà đồng ý.
Ba ngày tiếp theo đều trời yên biển lặng.
Mỗi ngày Lâm Khê đều ở nhà, chỉ đi đến trường để tham gia kỳ thi, sau khi kiểm tra xong thì vội vã về nhà.
Thỉnh thoảng tiếp xúc với ánh mắt của Hứa Đan, cũng không có cảm xúc trực tiếp đi qua, ngược lại làm cho chân mày của đối phương cau càng ngày càng chặt.
Lãnh đạo trường và các giáo viên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Có thể bình tĩnh và tập trung vào kỳ thi là tốt rồi.
Có vẻ như ngày hôm đó cô chỉ đang tức giận, có lẽ cũng dùng phương pháp này để chứng minh bản thân vô tội, bọn họ thầm nghĩ.
Cho đến chiều thứ sáu, bài kiểm tra chuyên ngành cuối cùng đã kết thúc.
Lâm Khê ôm một xấp tư liệu cùng với Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết, Tôn Minh Minh nói cười cùng nhau trở về ký túc xá, lúc trở lại ký túc xá Hứa Đan và Chu Vân Vân cũng ở trong ký túc xá.
Hôm nay sau khi hoàn thành môn thi cuối cùng, sẽ đến kỳ nghỉ đông, bọn họ đang thu thập đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Lâm Khê trở về ký túc xá cùng với mọi người, Hứa Đan liếc mắt nhìn cô rồi mím môi.
Cô ta không biết tại sao Lâm Khê lại bình tĩnh như vậy, giống như không có chuyện gì xảy ra chuyện điều này khiến cô ta sinh ra ảo giác là bản thân không hề gửi những lá thư đó, hoặc đã gửi nhầm, cảm giác này thật sự rất không tốt.
Đây đã là ngày cuối cùng cô ta ở đây.
Thật ra sau một học kỳ trao đổi sinh viên, cô ta có thể sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.
Hứa Đan thu hồi ánh mắt, lại không nghĩ đến đột nhiên dưới chân truyền đến một loạt âm thanh "bịch bịch bịch", còn có cái gì đó đang đập vào chân cô ta, cô ta giật nảy mình. Quay đầu thì nhìn thấy Lâm Khê đang đứng ở phía sau mình cách hai bước chân, trên mặt đất, là một đống sách và tập tranh, đó là sách và tập tranh của cô ta.
Cô ta giật mình nhìn về phía Lâm Khê, cô ta thấy cô cười như không cười ném từng quyển từng quyển sách của cô ta xuống đất, đến bên chân cô ta.
"Lâm Khê, cậu làm gì vậy?"
Hứa Đan giận dữ, hét lên với cô.
Không chỉ Hứa Đan giận dữ, những người khác trong ký túc xá đều trợn mắt há hốc mồm nhìn biến cố đột nhiên xảy ra này.
"Tìm chứng cứ đó."
Lâm Khê cười nói, vẫn đang ném quyển sách trên bàn, cuối cùng cũng lấy được một tập tranh, vạch trần, lạnh lùng nói: "Tôi đang tìm cái này, Hứa Đan, lát nữa cảnh sát tới, tôi phải cho bọn họ một chút chứng cứ, miễn cho bọn họ tốn thời gian đi tìm, đúng không?"
Sắc mặt Hứa Đan trắng bệch, trên mặt xẹt qua vẻ kinh hoảng, sau đó lập tức bình tĩnh lại, nhìn Lâm Khê nói: "Cậu nói cái gì vậy? Cậu điên à? Cảnh sát gì chứ?"
Âm thanh sắc bén khá chói tai.
"Cảnh sát gì ư?"
Lâm Khê cười nói: "Là cảnh sát đến bắt cậu đó, cậu làm chuyện xấu, sóng yên tĩnh được vài ngày, không phải cậu sẽ nghĩ rằng nghỉ đông đến rồi, lại lấy được văn kiện đến Hồng Kông làm sinh viên trao đổi thì sẽ không sao đó chứ? Vậy thì cậu đã suy nghĩ nhiều rồi, đừng nói những gì cậu lấy được, ngay cả khi cậu đã mua vé xe lửa, chuẩn bị lên tàu thì cảnh sát cũng giữ cậu lại rồi đưa cậu vào trại tạm giam, sẽ không cho phép cậu lên tàu đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận