Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 364 - Đều rất ngu ngốc 2

Lúc này Tôn Minh Minh và Triệu Ức Tuyết đều cảm thấy Lâm Khê quá không dễ dàng.
Người ta đi học còn có gánh nặng gia đình, chăm sóc trẻ con.
Cứ như vậy, cấp ba người ta còn làm được nhiều việc như thế, còn thi được thủ khoa khoa xã hội thành phố Tân An, quả thực là chăm chỉ!
Càng đừng nói tại sao lại không đem trẻ con vứt cho chồng cô trông nữa, nhìn dáng vẻ chồng cô, cũng không giống là một người biết chăm trẻ!
Nhưng ngày hôm sau, đợi đến khi ba người đều ngồi trước bàn ăn, ăn món canh rong biển đậu xanh trần bì mà thím Ngô mang lên, nhìn đồ đạc trong nhà bày biện sáng sủa, lại nhìn thiếu niên mang một biểu cảm có chút kiêu ngạo và cố chấp, chiều cao đã cao vượt lên. Tôn Minh Minh chỉ cảm thấy trái tim đồng cảm của bản thân lấy đi vứt cho chó gặm cũng tốt.
Cô ấy lẩm bẩm: “Vì vậy, cậu đến đây đi học, không chỉ là bản thân đến mà còn thuận tiện mua một căn nhà và đem cả em trai mình qua đây đi học, còn thuận tiện đưa cả thím bảo mẫu cùng tới luôn?”
Đây rõ ràng là một chuyện giống nhau, nhưng tính chất làm sao mà lại hoàn toàn không giống nhau vậy?
Lâm Khê “ừ” một tiếng, cô giải thích: “Tớ và em trai tớ lại không có người lớn trong nhà gì, tớ qua đây đi học, nó muốn qua cùng, đương nhiên là phải cho nó qua cùng rồi.”
Trần Dã nghe thấy “xuỳ” một tiếng, chào hỏi “các chị” một tiếng, quay người đi xuống lầu.
Lâm Khê bị khinh thường cũng không hề thay đổi sắc mặt.
Triệu Ức Tuyết dịu dàng nhẹ nhàng nói: “Như vậy cũng thật tốt, tớ cũng muốn đưa người nhà tớ qua đây, tốt nhất là đem luôn tiệm sườn xám qua bên này, nếu không lúc nào tớ cũng cảm thấy có chút cô đơn.”
Hôm nay cô ấy mặc một thân sườn xám hoa văn chìm màu hồng, cả người cứ như biến thành một người khác vậy, ngồi ở nơi đó giống như đang phát sáng.
“Vậy thì cậu ở bên này tự mở một chi nhánh nhỏ là được mà.”
Lâm Khê cười nói: “Có người ở bên này đặt đơn thì cậu vẽ mẫu, kiểu dáng rồi chuyển phát nhanh gửi về nhà kêu người nhà làm, kinh doanh nhiều rồi thì tìm người trong nhà trực tiếp mang người qua bên này giúp đỡ, thật ra…”
Lâm Khê liếc nhìn chiếc vòng được dệt từ ruy băng lụa trên tay cô ấy, nói: “Cậu làm chút đồ trang sức nhỏ cũng không tồi.”
Triệu Ức Tuyết hơi mở miệng, sau đó gật đầu nói: “Hình như cũng rất thú vị đó.”
Tôn Minh Minh cảm thấy lối tư duy của báu vật đều khác với những người bình thường.
Sao chuyện gì cũng hình như đều rất dễ dàng như vậy?
Tôn Minh Minh xua tay, chuyển đổi chủ đề, hỏi Lâm Khê: “Lâm Khê, cậu ít tuổi như vậy đã kết hôn, làm thế nào mà quen được chồng cậu vậy, là thanh mai trúc mã sao?”
Vừa nói đến thanh mai trúc mã, Lâm Khê lập tức đau răng.
Cô vội vàng xuy tay nói: “Không phải, anh ấy vốn dĩ là khách thuê nhà của nhà chúng tớ.”
“Khách thuê nhà?”
Mọi người: ...
Tuy là bọn họ từ nhỏ đến lớn không có giống như Chu Vân Vân ác ý suy đoán, nhưng vô ý thức cũng luôn tưởng rằng cuộc sống của Lâm Khê tốt như vậy, bởi vì là do chồng cô rất có tiền, rất chiều cô.
Kết quả cô nói, chồng cô là khách thuê nhà của nhà cô.
Trọng điểm trong chốc lát trở nên lệch lạc.
Tôn Minh Minh nuốt nước bọt, nói: “Lâm Khê, nhà cậu có rất nhiều căn nhà sao?”
Lâm Khê nói: “Ừ, cũng không phải là rất nhiều, chỉ là lúc trước nhà tớ là người địa phương của Tân An, thơm lây bởi chính sách nên xây chút nhà cho những người vùng khác đến đặc khu làm việc thuê.”
Mọi người: ...
Vì vậy đây là một cô chủ nhà giàu mới nổi di dời đến đây.
Mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận, nhiều là hỏi cô về tình hình của đặc khu.
Bọn họ đối với đặc khu vẫn là rất tò mò, Lâm Khê dứt khoát đưa tập hoạ mà bản thân vẽ ra, giới thiệu cho bọn họ tình hình của đặc khu, thuận tiện cũng nói một chút cách nhìn về tác phẩm của triển lãm tranh và vài thứ khác.
Lúc nãy cô thật ra cũng coi là đặc biệt nói như vậy.
Bởi vì cô rất rõ ràng tình hình của cô lộ ra ngoài, khẳng định sẽ có rất nhiều người giống như Chu Vân Vân suy đoán lúc đó, cho dù người khác không hướng đến phương hướng ác ý mà phán đoán thì cũng sẽ cảm thấy tuổi tác của cô nhỏ như vậy thì sẽ tiêu xài phung phí tiền của chồng, truyền đi nhiều nơi, lời bịa đặt cũng sẽ xuất hiện.
Bản thân có tiền cùng với việc người đàn ông của mình có tiền, vẫn là không giống nhau.
Sự tự tin cũng nhiều hơn một chút.
Thời gian trôi đi rất nhanh.
Lâm Khê cũng càng ngày càng bận rộn, tuy rằng tiết văn hoá cô muốn sao được vậy, nhưng lại tăng thêm chuyện của lớp phó học tập và triển lãm tranh, thời gian cứ như vậy được lấp đầy chỗ trống.
Lâm Khê đang thu thập những tác phẩm dự thi đợt một của các bạn học chuyên ngành này để tiến hành sơ tuyển một lần, đồng thời phân loại và xếp chúng vào đúng danh mục. Sau khi lên danh sách và trình lên ban chấp hành kế hoạch triển lãm tranh, sau khi ban chấp hành trưng cầu ý kiến của cô sẽ mời cô làm kế hoạch triển lãm và trợ lý điều hành, chủ yếu phụ trách mảng chiêu mộ và sơ thẩm tác phẩm dự thi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận