Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 127 - Anh vẫn không nỡ làm vậy với cô 1

Tìm cô để vẽ kiểu dáng quần áo, làm quần áo?
Lâm Khê bất ngờ nhìn anh ấy.
Nói thật, sự thay đổi xảy ra trên người Hạ Hướng Viễn đúng là khiến Lâm Khê có chút tò mò, nhưng cũng chỉ là có chút mà thôi.
Cho dù anh ấy có xuyên qua giống như cô, nhưng chắc sẽ không thể quen thuộc với những công việc này như vậy. Tìm chú họ trong tộc, biết được đường dây làm ăn ngầm, trực tiếp đẩy cha mình cùng với những người mở sòng bạc đó vào tù. Hạ Hướng Viễn không thể mang theo những thứ này cùng xuyên qua, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô.
Cô gần như có thể xác nhận.
Cô có thể biến thành ‘Lâm Khê’, vậy anh ấy có những sự thay đổi này cũng không phải là không thể.
Lâm Khê bỗng nhiên nghĩ đến, vậy liệu anh còn có những bí mật nào khác không, thậm chí là có thể cho cô trở lại thế giới ban đầu.
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện lập tức bị cô bóp chết.
Ý nghĩ này rất nguy hiểm. Nếu cô có suy nghĩ này, hai người sẽ dây dưa với nhau, sau này cô muốn phủi sạch quan hệ với anh ấy sẽ rất khó.
Trong đầu cô thoáng qua hình ảnh Lương Triệu Thành.
Nếu như không có anh, cô cũng không ngại tiếp xúc nhiều hơn với Hạ Hướng Viễn, cô không hề để ý đến những lời nói bên ngoài.
Nhưng cô quan tâm đến anh, vì vậy vào lúc này căn bản sẽ không cân nhắc chuyện đó.
Lâm Khê làm như đang suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: “Kiến thức cơ bản của em kém, việc học bây giờ lại rất nặng, không thể phân tâm làm những việc khác, hơn nữa…”
Cô nghiêm túc nhìn anh ấy: “Hạ Hướng Viễn, chuyện trước kia đã qua rồi, chúng ta đã có cuộc sống mới, không thích hợp tiếp xúc nhiều.”
Lúc cô nói chuyện vẫn luôn nhìn anh ấy.
Là đang xác nhận anh ấy sẽ không bị kích thích vì lời nói của cô, sẽ có phản ứng quá khích như thế nào.
Anh ấy chỉ cau mày.
Sau đó nói: “Được, nhưng chúng ta đã rất lâu không nói chuyện với nhau rồi, em không muốn tiếp xúc nhiều thì không tiếp xúc nhiều, nhưng anh muốn hỏi em vài chuyện, chúng ta cùng ra ngoài đi, sau khi ra ngoài anh sẽ không tiễn em về nữa.”
Lâm Khê không ngờ rằng anh ấy sẽ dễ nói chuyện như vậy, gật gật đầu.
Đây cũng không phải yêu cầu gì quá đáng.
Hai người đi ra ngoài, Hạ Hướng Viễn hỏi cô: “Anh ta đối xử với em có tốt không?”
Anh ta?
Lương Triệu Thành sao?
“Tốt.”
Ngay sau đó lại biến thành câu trả lời rất khẳng định: “Rất tốt, anh ấy đối xử với em rất tốt.”
Mặc dù trước đó cô có rất nhiều điểm chê bai anh, tính cách xấu, quá cố chấp, chuyên chế, nói chuyện khiến người ta tức chết. Nhưng khi người khác hỏi cô, cô lại cảm thấy anh chưa từng đối xử không tốt với mình.
Hạ Hướng Viễn không kìm được nhìn lên gương mặt cô một vòng.
Vậy thì chuyện kiếp trước là thế nào?
Tại sao Lương Triệu Thành lại ly hôn với cô, mặc kệ cô, để cô bị người ta bắt nạt thành bộ dạng đó?
Anh ấy vốn không định tiếp xúc nhiều với cô.
Đã qua lâu như vậy rồi, tình yêu thời niên thiếu đã sớm buông tay từ lâu.
Nhưng vừa nghĩ đến những chuyện đó, anh ấy lại cảm thấy rõ ràng là mình có năng lực này, chỉ cần chăm sóc cô một chút, cô sẽ không phải chịu số mệnh như vậy, cho nên anh ấy lại đến tìm cô.
“Tiểu Khê.”
Lúc tách ra, anh ấy nói với cô: “Trước kia em không có lỗi, chia tay với anh cũng không có gì sai, anh rất xin lỗi vì trong quá khứ có một khoảng thời gian dài cha anh, mẹ anh cùng với Hạ Mỹ Liên mang đến phiền phức và áp lực cho em. Còn cả anh, mang đến đau khổ cho em.”
“Nếu như em sống tốt, thực sự tốt, vậy thì tốt rồi. Nhưng nếu như em cảm thấy sống không tốt thì đến tìm anh. Nếu như em cần thứ gì đó, cho dù là thứ gì cũng đều có thể đến tìm anh, những thứ này là do anh đã nợ em.”
Lâm Khê có chút kinh ngạc.
“Cảm ơn.” Cô nói.
Sau khi tách ra đi mười mấy bước, cô không kìm được quay đầu lại nhìn, phát hiện ra anh ấy vẫn đang đứng ở đó, vẫn luôn nhìn theo cô.
Lâm Khê lúng túng mấp máy môi, sau đó quay đầu rời đi.
Hạ Hướng Viễn nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, bỗng nhiên nghĩ rằng, nếu như cô có thể ở lại bên cạnh mình cũng rất tốt.
Anh ấy vẫn luôn biết rằng cô là sự đặc biệt đối với mình.
Nhưng những thứ anh ấy tưởng rằng đó cũng chỉ vì cô là mối tình đầu của anh ấy, trong trí nhớ về thời niên thiếu của anh ấy tất cả đều có bóng dáng của cô, nhưng sau đó vài chục năm trôi qua, những ký ức kia cũng chỉ là những ký ức đã ngả vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận