Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 296 - Biến cố 3

Nói xong bà ta đưa tay túm lấy Thẩm Hương, ấn cô ta quỳ xuống trước bọn Hạ Đông Điền, khóc lóc nói: “Là tôi phải xin lỗi đứa nhỏ này, xin lỗi Vệ Đông, khi đó chỉ sợ nuôi không sống được nên muốn có một đứa nhỏ khỏe mạnh, nhưng qua nhiều năm như vậy tôi mới hiểu được, không phải con mình sinh ra thì không phải do mình sinh ra, dù nuôi thế nào cũng không nuôi được, còn đánh mất cốt nhục ruột thịt của mình, đánh mất cốt nhục duy nhất Vệ Đông lưu lại trên đời này, làm cho nó chịu khổ nhiều năm như vậy.”
Nói đến đây bà ta đã gào khóc, cũng không biết là khóc vì bản thân, hay là khóc vì Thẩm Hương, hoặc là tức giận bản thân vì đã cho Lâm Khê một cuộc sống tốt lành, còn bản thân thì một chút ánh sáng cũng không dính được.
Sắc mặt bí thư Hạ và các trưởng bối trong thôn cũng vô cùng phức tạp.
Bà Ba cầm nạng đạp Trương Tú Mai: “Cô, cô thực sự là...” Bà ấy muốn nói gì đó nhưng cũng không thể nói thành lời.
Lúc này bọn họ đã tin lời của Trương Tú Mai, nhưng vậy thì thế nào?
Tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều đã chết, chỉ còn lại Lâm Khê và Trần Dã.
Giống như lời Lâm Khê nói, hiện tại tài sản của nhà họ Lâm đều đứng tên Lâm Khê và Trần Dã, bây giờ là thời đại của pháp luật, cũng không phải một bí thư thôn trong dòng tộc nói cái gì thì là cái đó.
Bí thư Hạ nhìn bà Ba, bà Ba thở dài, đưa tay kéo Thẩm Hương còn đang khóc không thôi, nắm lấy tay cô ta, nói một câu: “Đây là đã tạo nghiệt gì vậy?”
Bà ấy nhìn về phía Lâm Khê: “Tiểu Khê nghe bà nói, cháu là đứa con lớn của nhà họ Lâm, không quan tâm cháu có phải là con ruột hay không thì cháu đều là người nhà họ Lâm. Nhưng đứa trẻ này, nếu thực sự là xương máu của cha cháu, nếu đứa nhỏ này muốn nhận tổ quy tông, cháu cũng nên để con bé nhận tổ quy tông. Như cháu nói, cháu đã là một người trưởng thành, đương nhiên cháu có thể tự đưa ra quyết định.”
Đối với tài sản của nhà họ Lâm, bà ấy cũng không quản được.
Hơn nữa, với nhân phẩm của Tiểu Khê, bọn họ đều rất tin tưởng, ai mà không biết là Tiểu Khê đã giúp Tiểu Dã lấy lại cổ phần Trần Thị từ tay nhà họ Trần, cô vừa quay đầu đã bán ra với giá hai triệu rưỡi, sau đó toàn bộ đều dùng để mua nhà cho Tiểu Dã, quyền sở hữu nhà đều đứng tên của Tiểu Dã?
Chỉ dựa vào chuyện này thì bọn họ đã không thể nói đứa nhỏ này có lòng riêng, nếu không có đứa nhỏ này thì có lẽ hiện tại sản nghiệp nhà họ Lâm không biết đã sớm bị người nào lấy đi, Tiểu Dã sẽ không lấy được nhiều tiền như vậy.
Lâm Khê hơi mím môi, cô nhìn thoáng qua Thẩm Hương, sau đó lại nhìn về phía vợ chồng nhà họ Thẩm, lạnh lùng nói: “Báo cảnh sát, đưa Trương Tú Mai đến cục cảnh sát, còn chuyện khác thì từ từ nói sau.”
Nếu Thẩm Hương thật sự là con gái nhà họ Lâm, đương nhiên cô sẽ không phản đối để cô ta trở về làm Lâm Hương.
Nhưng chuyện này cũng không phải đơn giản là đưa ra mấy tờ giấy, mấy bức thư thì là cô tin, trực tiếp báo cảnh sát, sau đó điều tra, cô không tin không tra ra chuyện mờ ám ở đằng sau chuyện này.
Sắc mặt vợ chồng nhà họ Thẩm lập tức trở nên rất khó coi, thậm chí Lâm Khê còn nhìn thấy trên mặt Tiền Anh Tử xuất hiện sự hoảng loạn.
Thẩm Tùng Lâm trầm mặt nói: “Tiểu Khê, dù sao chuyện này đã là chuyện cũ của hai mươi năm trước, nếu mẹ con đã tự mình nói ra sự thật, dù như thế nào đi nữa, bà ta cũng đã nuôi con nhiều năm như vậy. Còn nữa, dù gì bà ta cũng là mẹ đẻ của con bé Hương, mặc dù chúng ta rất đau lòng vì năm đó con đã bị đổi đi, nhưng chúng ta cũng đã nuôi con bé Hương hai mươi năm, thương con bé hai mươi năm, thật sự không đành lòng để cho con bé đau khổ.”
Lâm Khê cười như không cười: “Cho nên các người không muốn truy cứu?”
Thẩm Tùng Lâm chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại, nhưng ông ta vẫn nói: “Tiểu Khê, nể tình bà ta đã nuôi con một thời gian, cứ bỏ qua đi.”
“Nếu các người không muốn tính toán thì để chúng tôi đến tính.”
Thẩm Tùng Lâm vừa dứt lời thì đột nhiên ở phía sau truyền đến một thanh âm nghiêm khắc.
Cánh cổng bị đẩy ra, có vài người bước vào.
Lâm Khê ngẩng đầu nhìn về phía người đến, khi nhìn thấy từng người một cô đã bị giật mình, trong khoảng thời gian ngắn, cô cho rằng cô đã nhìn lầm, cho đến khi ánh mắt của cô dừng lại trên người người kia, thơ thẩn, sau đó nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Cô nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ nhìn thấy những người thân yêu của mình một lần nữa.
Cô nghĩ rằng, cô đến đây một mình, thế giới này là hoàn toàn xa lạ, ban đầu khi ở đây, cô phải đối mặt với Trương Tú Mai khóc và náo loạn, cô đã nghĩ, tại sao cô lại xui xẻo như vậy, tại sao nguyên chủ lại xui xẻo như vậy chứ, tại sao cô lại có thể có một người mẹ như vậy?
Thì ra không phải.
Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, nước mắt cô cứ nhịn không được rơi xuống, rõ ràng trước kia cô không phải là một người yêu gia đình, cô đến nơi này đã lâu như vậy, không phải đều không có vấn đề gì sao?
Nhưng lúc này cô lại không nhịn được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận