Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 293 - Hoang đường 3

“Sau đó tôi nhìn thấy Tiểu Khê ở giường bên cạnh vừa mới được sinh ra vào một tiếng trước, mặc dù trông nhỏ bé nhưng lại rất trắng nõn, vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa tôi đã nghe y tá nói, sản phụ bên cạnh là công nhân trong thành phố, điều kiện trong nhà cũng tốt hơn nhà tôi. Nếu đưa đứa nhỏ cho bọn họ thì thì cũng có thể chăm sóc tốt hơn. Vì vậy trong lúc nhất thời hồ đồ đã lấy tiền mua chuộc y tá, đổi hai đứa trẻ với nhau. Sau đó quay về thôn người nhà ngay trong đêm.”
“Sau đó cũng mặc kệ lời khuyên ngăn của mọi người, vừa mới đầy tháng đã đưa con về quê. Lúc đó không phải mọi người còn cảm thấy rất kỳ lạ tại sao tôi vừa sinh con ở biên giới xong mà đã quay về sao? Thật ra là do tôi sợ, tôi sợ đứa bé kia xảy ra chuyện, bọn họ lại muốn tìm con của tôi.”
Bà ta vừa nói nước mắt vừa lã chã rơi xuống, khóc không thành tiếng.
“Đây đều là báo ứng.”
Bà ta khóc nói: “Đây đều là báo ứng của tôi, không phải con ruột do mình sinh ra thì có tốt hơn đi chăng nữa cũng sẽ không thân thiết với tôi.”
Lâm Khê kinh ngạc nhìn Trương Tú Mai, lại nhìn qua cô gái tên là ‘Hương’ kia, trong lúc nhất thời không biết nên cảm thấy hoang đường hay là gì nữa.
Chuyện này đúng là rất hoang đường, nhưng loại chuyện này trước đây cũng thường được nghe trên tin tức.
Nhưng cô nhìn bộ dạng của Trương Tú Mai, lại cảm thấy không phải do người này sinh ra cũng rất tốt.
Trong lúc Lâm Khê đang suy nghĩ lung tung, Lương Triệu Thành đi đến, đưa tay nắm lấy tay cô, lại lắc đầu với cô. Lúc này tâm tư của cô mới ổn định hơn rất nhiều.
“Bà nói bậy!”
Trong lúc người trong thôn vẫn chưa biết nên phản ứng như thế nào với những lời mà Trương Tú Mai nói, Tiểu Dã đã nhảy ra trước. Đôi mắt cậu đỏ lên, giận dữ nói với Trương Tú Mai: “Bà nói bậy, không phải bà muốn có tiền sao? Chị tôi không cho bà tiền, bà tìm một người đến giả mạo làm chị tôi. Muốn tiền? Hừ, tôi mặc kệ bà chị kia là ai. Bà tìm ai đến nói hết cả ngày cũng vô dụng, chị tôi chỉ có một người duy nhất, tôi cũng chỉ nhận một người chị này. Cút đi, cút hết đi cho tôi.”
“Tiểu Dã, bác biết cháu nhất định sẽ rất khó mà chấp nhận.”
Trương Tú Mai khóc nói: “Nhưng mà sự thật chính là sự thật. Lúc ăn Tết, Mỹ Châu bị người ta bắt nạt, con bé ôm lấy bác mà khóc rồi nói, “mẹ, con cũng là con gái của mẹ, tại sao chị là con gái của mẹ mà lại được sống tốt, con cũng là con gái của mẹ mà lại chỉ có thể sống cuộc sống như vậy”.”
“Sau đấy trong nhà liên tục xảy ra chuyện, tôi cảm thấy đây có lẽ đều là báo ứng của tôi, đây đều là báo ứng do năm đó tôi đã làm sai, cho nên tôi thực sự không chịu được nữa. Cho dù thế nào cũng phải nói ra sự thật năm đó, như vậy ít nhất tôi cũng có thể yên lòng hơn một chút, ông trời cũng sẽ không vì việc tôi đã làm mà không ngừng trừng phạt tôi nữa.”
“Nhưng đây đều là lời một phía của cô.”
Bí thư thôn Hạ Đông Điền từ trong sự kinh ngạc bình tĩnh lại, cuối cùng cũng lên tiếng: “Chuyện này sao có thể chỉ nghe lời một phía của cô, cô nói cái gì thì là cái đó được?”
“Đương nhiên là tôi có chứng cứ.”
Trương Tú Mai lau nước mắt, móc ra mấy tờ giấy cùng vài bức thư từ trong túi trên người ra: “Mọi người xem, đây là giấy khai sinh ở trạm y tế năm đó của Hương và Tiểu Khê. Của Tiểu Khê là do năm đó lúc tôi rời khỏi thôn Lâm Hạ lén mang đi. Mọi người nhìn xem, đây đều là nét chữ của một người, địa điểm sinh đều giống nhau, thời gian chỉ cách nhau nửa giờ, hơn nữa...”
“Mọi người xem những bức thư này.”
Trương Tú Mai mở những bức thư đó ra: “Chính là những bức thư qua lại giữa tôi và y tá kia sau này. Những năm đầu tiên, năm nào tôi cũng phải gửi cho bà ta mấy chục đồng, mãi đến khi cha của Tiểu Khê qua đời, không người thân không có chuyện cũ, bản thân tôi còn sống khổ, tại sao năm nào cũng phải gửi cho bà ta nhiều tiền như vậy? Mọi người cũng có thể xem thử nét bút trong bức thư này có phải giống hệt như trong giấy khai sinh của con bé Hương và Tiểu Khê không?”
Mọi người nhìn mấy bức thư đã ố vàng kia, rồi lại so sánh với nét bút trong giấy khai sinh của hai người, lại tra ngày tháng trên từng đơn gửi tiền. Trong lòng ai nấy đều nặng trĩu, đã biết rằng những gì bà ta nói e rằng đều là thật.
Sau đó Trương Tú Mai lại đưa ra một quả bom cuối cùng: “Mọi người hỏi Tiểu Khê xem, con bé mang nhóm máu gì, thực ra con bé mang nhóm máu A, nhưng tôi và con bé Hương đều mang nhóm máu B.”
Bà ta vừa nói vừa mang báo cáo xét nghiệm nhóm máu gần đây mới lấy được từ bệnh viện ra.
Về phần Lâm Vệ Đông, ai biết được chứ? Lúc đó không có ai đi điều tra nhóm máu cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận