Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 306 - Nói hết tất cả với anh sao? 2

Lâm Khê chọc lên người cậu một cái, nói: "Giận thật hả? Bà nội cũng không ngại chuyện chị không phải cháu gái ruột của bà đâu nhé. Bà nội còn bằng lòng giao lại tài sản nhà họ Lâm lại cho chị, một người có huyết thống xa như em đây mà vẫn còn để ý đến cái gọi là quan hệ huyết thống sao?"
Trần Dã đánh một cái lên tay cô, người con gái này thật sự nói chuyện khiến người ta tức chết mà.
Lâm Khê xoa cánh tay mình, cười nói: "Được rồi, đừng giả bộ nữa, tình cảm của hai chị em ta chính là tình đồng chí cách mạng thân thiết mà, chị em ta nương tựa lẫn nhau mà sống, như vậy thì một chút huyết thống đó tính là cái gì chứ?"
"Em nhìn em đi, em là kiểu người phóng khoáng như vậy mà, nếu khó chịu thì chỉ cần khó chịu một chút thôi. Em nhìn xem, tình cảm giữa chị với anh Lương cũng rất tốt nhưng em cũng đâu có ghen gì đâu? Bây giờ em lại thấy không được tự nhiên về chuyện gì hả? Em cứ yên tâm rằng cho dù chị có đi đến chỗ nào thì chị chắc chắn vẫn sẽ đưa em theo, chỉ cần em đồng ý đi với chị là được!"
Trần Dã lại đánh lên tay cô, cậu mắng: "Chị tưởng em là cái đồ ăn bám thật hả? Chị có bệnh chắc?"
Nói xong cậu lại nhảy đỏng lên, chẳng thèm quan tâm đến Lâm Khê nữa mà chạy xuống lầu, nhưng rốt cuộc thì tâm trạng đã khá hơn trước, những cảm xúc khó chịu trước đó thật sự tan thành mây khói.
Lâm Khê nhìn bóng dáng chạy xuống tràn đầy sinh lực như vậy của cậu, khóe miệng cô cong lên.
Chỉ chốc lát sau Lương Triệu Thành đã lên lầu, anh nhìn xuống dưới lầu rồi nói: "Ổn rồi sao?"
"Đúng thế."
Lâm Khê nở nụ cười nói: "Nhất thời thằng nhóc ấy bị dọa sợ thôi, không có gì thay đổi cả. Chẳng có gì đâu, em vẫn sẽ là chính em, điều này sẽ không có ảnh hưởng gì đối với mối quan hệ chị em chúng em. Chỉ cần thằng bé hiểu được chuyện này thì nó sẽ không để ý nữa, chẳng phải anh đã từng nói nó không phải là một đứa trẻ tầm thường sao?"
Lương Triệu Thành "ừm" một tiếng, lại nhìn kỹ cô.
Vốn dĩ người bị ảnh hưởng nhất bởi chuyện này là cô nhưng lúc này khi nhìn thấy dáng vẻ của cô, ngoại trừ ban đầu khiếp sợ chảy nước mắt, sau đó bị đau lòng sau khi nhìn thấy bức thư của bà nội Lâm thì lúc sau cô hoàn toàn không như bị ảnh hưởng gì quá lớn. Ở giữa hai đầu lông mày của cô, thậm chí anh còn thấy được sự thư giãn và trạng thái phấn chấn trước đây chưa từng có. Trước kia cô cũng phấn chấn nhưng dường như không hề giống với trạng thái hiện tại.
Hơn nữa lúc nãy cô còn nói với anh rằng "em rất hạnh phúc, có lẽ anh không biết được một điều, em thật sự rất hạnh phúc", quả thật anh không hiểu.
Anh biết bà nội Lâm vô cùng yêu thương cô, trước đây cô đã gắn bó không nỡ xa rời bà nội Lâm đến mức nào, nhưng mà có vẻ bây giờ không giống thế.
Ngoài ra còn có thái độ của cô đối với nhà họ Nhạc.
Cô không tỏ vẻ bài xích đối với người nhà họ Nhạc, hoàn toàn không hề bài xích, thậm chí anh có đôi chút nhìn ra được rất nhiều tình cảm lưu luyến bịn rịn, nhất là đối với vợ của Nhạc Thiệu Nguyên - Mạnh Thư Ninh, khi nhìn Nhạc Khánh Quân cũng có một loại cảm giác thân thiết không nói nên lời.
Và cả khoảnh khắc bất ngờ và rơi nước mắt khi cô lần đầu tiên nhìn thấy nhà họ Nhạc bước vào.
Nếu là sợi dây huyết thống ràng mối quan hệ mẹ con thì tại sao lại là Mạnh Thư Ninh chứ không phải Nhạc Minh Tư?
Điều này thực sự rất lạ.
Trong lòng anh vô cùng nghi ngờ nhưng không muốn thể hiện ra quá rõ.
Chỉ cần cô vui vẻ là được.
Vì vậy, anh đè xuống những nghi ngờ trong lòng, chỉ trả lời "ừm" một tiếng rồi nói thêm: "Tiểu Khê, rất nhiều điều xảy ra cùng một lúc, lúc nãy bên ngoài anh kể lại rất ngắn gọn, em có gì… chưa rõ, em có gì muốn hỏi anh không?"
Lâm Khê thật sự có rất nhiều chuyện muốn biết, rất nhiều chuyện muốn hỏi.
Cô gật đầu, kéo anh ngồi xuống ghế sô pha, sau đó dựa vào lồng ngực anh ta, hôn anh hai cái rồi mới nói: "Có chứ, có điều anh phải vừa ôm vừa kể cho em nghe."
Lương Triệu Thành: "..."
Cô vốn rất bám người, nhưng có vẻ bây giờ càng lúc càng bám người hơn.
Nhưng anh vẫn ôm lấy cô rồi để cô tựa vào lồng ngực mình..
Lâm Khê tìm một tư thế thoải mái rồi mới hỏi anh: "Anh kể một chút về người nhà họ Nhạc đi, chính là em, ông... Nhạc Thiệu Nguyên và vợ ông ấy, con của họ ngoại trừ người thanh niên kia thì còn có người nào khác không?"
Lương Triệu Thành nhíu mày với mức độ khó nhận thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận