Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 136 - Rơi vào cảnh đẹp 1

Lâm Khê cầm quyển sổ màu đỏ đó đi xuống, đến trước bàn, trực tiếp đặt lên đó.
“Cái gì đây?”
Thím Ngô vẫn còn đang kinh ngạc, Trần Dã đã chộp lấy quyển sổ, mở ra, sau đó hai mắt của cậu lập tức mở to. Cậu nhìn quyển sổ rồi lại nhìn chị mình, sau đó lại quay sang nhìn Lương Triệu Thành, không, anh rể của cậu. Trong đầu cậu nảy ra hai chữ ‘anh rể’, bỗng chốc kích động đến mức muốn nhảy lên.
“Chị, chị và anh Lương kết hôn rồi, nhưng kết hôn là chuyện lớn, sao chị không nói với em?”
Quỷ mới biết trong lòng cậu lo lắng cho người chị này đến mức nào.
Cậu muốn bảo vệ cho cô, nhưng cậu cũng biết rằng có rất nhiều lúc không thể bảo vệ được.
Nếu như gả cho anh Lương, vậy thì cậu có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Khê thấy cậu phản ứng như vậy thì rất kinh ngạc.
Cậu nhóc này có mong muốn bảo vệ cô rất lớn.
Theo như cô biết, trong mối quan hệ chị em kiểu này, em trai thường sẽ có tâm lý muốn độc chiếm, rất không thích có anh rể.
Cho dù cậu thích anh Lương của mình, cô cùng anh Lương của cậu đăng ký kết hôn, cậu cũng không cần vui mừng đến vậy chứ? Làm như cô gả đi chưa đủ nhanh vậy?
Lâm Khê hung hăng lườm Trần Dã.
Thật ra cô chỉ nhìn thấy một mặt bảo vệ cô của Tiểu Dã trong thời gian này, không biết về trước kia.
Lúc Trần Dã đến nhà họ Lâm, nguyên chủ đã sớm ở bên Hạ Hướng Viễn, Trần Dã cũng không quyến luyến cô được bao nhiêu.
Cũng chính là vì thời gian này cô quá thảm nên Trần Dã mới lo cho người thân duy nhất này.
Bên này Trần Dã vừa kêu lên, bên kia thím Ngô ban đầu còn nghi hoặc cũng bỗng nhiên mở to hai mắt.
Bà ấy vội vàng lấy giấy đăng ký kết hôn từ trên tay Tiểu Dã ra xem, mặc dù bà ấy không biết chữ, nhưng giấy đăng ký kết hôn thì vẫn biết, ảnh của Lương Triệu Thành và Lâm Khê ở trên đó bà cũng nhận ra.
“Ôi chao.”
Thím Ngô nâng giấy đăng ký kết hôn kia trên tay, quả thực giống như muốn niệm Phật.
Bà ấy cười híp mắt nói: “Đăng ký kết hôn rất tốt, đăng ký kết hôn thì tốt rồi. Ài, có điều chuyện lớn như vậy, các cháu đăng ký từ bao giờ thế? Có tính toán ngày giờ cho tốt không?”
“Ài, có điều chuyện đăng ký kết hôn này thì, mặc dù bây giờ là là xã hội mới, có rất nhiều người trẻ tuổi đăng ký kết hôn thì coi như kết hôn rồi, không làm hôn lễ nữa, luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó. Cậu Lương, mặc dù Tiểu Khê không còn bề trên nữa, nhưng kết hôn không thể quá sơ sài được.”
Đề tài nhảy đi xa thật đấy.
Hơn nữa rõ ràng là ngày tháng kết hôn ở ngay trên đó, cũng không biết là do Trần Dã và thím Ngô quá kích động hay là thế nào mà đều bỏ qua, hỏi bọn họ đăng ký khi nào?
Còn nữa, dáng vẻ vô cùng mừng rỡ này của thím Ngô, sao trông giống như cô lấy Lương Triệu Thành là đã chiếm được một món hời lớn vậy? Cảm giác như rất yên tâm về cuộc hôn nhân này vậy.
Điều này khiến trong lòng Lâm Khê có chút bực bội.
Lâm Khê ủ rũ không lên tiếng.
Lương Triệu Thành chỉ nhìn cô, đưa tay lấy giấy đăng ký kết hôn về: “Mới đăng ký trước đây không lâu, nghĩ rằng cháu cũng đã chuyển đến đây ở rồi, chỉ có điều mới chỉ có hôn ước thôi cũng chưa đủ lắm. Dù sao cuối năm nay cháu cũng sẽ đưa Tiểu Khê về nhà bàn chuyện này nên dứt khoát đi đăng ký kết hôn trước, như vậy sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp, ở cùng với nhau cũng sẽ không tổn hại đến danh tiếng của Tiểu Khê.”
Khi nói đến bốn chữ ‘vợ chồng hợp pháp’ anh lại không kìm được mà khóe miệng cong lên, trong lòng dâng lên một cảm giác dịu dàng kỳ lạ trước nay chưa từng có. Anh ừng lại một chút, liếc sang nhìn Lâm Khê. Thấy cô cau có nhìn mình, lại không kìm được nở nụ cười, tiếp tục nói với thím Ngô.
“Cuối năm nay cháu sẽ đưa Tiểu Khê về tổ chức hôn lễ, bên này làm thế nào thì xem ý của Tiểu Khê. Nhưng cho dù như thế nào cháu chắc chắn cũng không để cô ấy chịu ấm ức.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Thím Ngô thực sự yên tâm được một chuyện lớn.
Bà ấy cười nói: “Ai ya, các cháu phải nói sớm một chút chứ, tối nay thím sẽ làm bữa tối phong phú hơn một chút, dù sao cũng phải chúc mừng. Nhưng mà không sao, ngày mai chúc mừng cũng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận