Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 272 - Lấy lùi làm tiến 3

Tham mưu trưởng Dung thật sự tức giận đến tim phổi cũng đau.
“Vậy lời đồn bên ngoài là thế nào?”
Ông ta nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Có lẽ là em trai con bé nói với người khác.”
Tướng quân Lương từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh: “Trẻ nhỏ mà, từ nhỏ đã cùng chị gái sống nương tựa vào nhau, chị gái chịu ấm ức thì không thể nhìn nổi, nếu không lúc sáng sao có thể xông thẳng lên đánh Tiểu Sơn? Quốc Minh, lời đồn chỉ là lời đồn, chỉ cần không phải sự thật, ai sẽ tin lời của một đứa trẻ chứ? Chẳng lẽ mọi người không tin ông, không tin Hoa An mà lại tin một đứa bé từ nơi khác đến sao?”
Tham mưu trưởng Dung:
Ông ta tức giận đến mức tay đang cầm điện thoại cũng run rẩy, không, toàn thân đều đã run rẩy.
Sau đó tướng quân Lương lại nói: “Chiều mai Triệu Thành sẽ đưa con bé đi. Quốc Minh, bây giờ ngay cả ở nhà lâu hơn một chút Triệu Thành cũng không muốn ở nữa, ông muốn tôi áp chế nó? Còn muốn áp chế thế nào nữa?”
“Sáng mai hai đứa nó sẽ đến nhà họ Trịnh một chuyến trước, nếu như nhà ông có lòng muốn hòa giải thì bảo vợ ông qua đó một chuyến, hòa giải rồi thì sẽ phá bỏ những lời đồn đại kia. Nếu không đang lúc Tết nhất lại để mọi người trong đại viện nhai đi nhai lại chuyện này sao?”
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Tham mưu trưởng Dung hận không thể bóp nát điện thoại trên tay.
Ông ta lại vòng vo trong phòng vài vòng nữa, ép bản thân mình phải bình tĩnh suy nghĩ chuyện này vài lần, sau đó gọi vợ và em gái đến, dặn dò hai người họ cẩn thận một lượt.
Đây cũng chính là nguyên nhân em gái và vợ của tham mưu trưởng Dung hiện giờ xuất hiện ở nhà họ Trịnh.
Thậm chí tối hôm qua bọn họ đều đã dàn xếp xong xuôi, nhờ bà Hứa và thím Vương thường ngày khá là thân thiết với bọn họ đưa cháu gái và con trai nhỏ của mình đến nhà họ Trịnh chúc Tết nói chuyện trước.
Về phần Tôn Văn Anh, là do trước khi đi bọn họ đã đặc biệt đến nhà họ Lương mời đi một chuyến.
Bà Dung vừa bước vào nhìn thấy Lâm Khê dường như còn thở phào một tiếng.
Sau đó cùng thím Dung đi chào hỏi bà Trịnh trước, nói ‘chúc mừng năm mới’ rồi đi vào phòng chào hỏi những người khác, nói vài câu may mắn.
Bà Trịnh mời bọn họ ngồi xuống, cười nói: “Mọi người đang nói chuyện, không ngờ các cô lại đến.”
Bà Dung quay lại nhìn Tôn Văn Anh.
Tôn Văn Anh nở một nụ cười hơi cứng nhắc nói: “Thực ra là hai người họ đến nhà chúng cháu tìm vợ của Triệu Thành, hai người họ biết vợ của Triệu Thành không có nhà mà ở đây, hơn nữa buổi chiều còn định trực tiếp dọn ra ngoài ở nên bảo cháu đưa hai người họ đến đây.”
Mọi người nghe xong, ánh mắt đều đổ dồn về chỗ bà Dung, sau đó lại từ chỗ bà Dung chuyển sang nhìn Lâm Khê, sau đó lại chuyển về phía bà Dung và thím Dung.
Bà Dung nói với bà Trịnh: “Chúng tôi nghe nói chiều nay cô Lâm phải đi, vì hôm qua có một số việc nên đến giải thích với cô Lâm một chút, nhân tiện đến chúc Tết mọi người, xin đừng trách móc.”
Rốt cuộc vẫn chưa chịu gọi là vợ của Triệu Thành.
Bà Trịnh nhướng mày, cười nói: “Không có, không trách móc gì đâu.”
Bà Dung nhẹ nhàng nói với Lâm Khê: “Cô Lâm, chuyện hôm qua để cô chịu ấm ức rồi đúng không? Thật ra hôm qua về nhà chúng tôi cũng đã hỏi kỹ lại Tiểu Sơn, thằng bé thề rằng tuyệt đối không nói khó nghe đến như vậy. Nhưng thằng bé quả thực đã nói với em trai cô một câu ‘cậu chính là đứa con ghẻ mà con hồ ly tinh đó mang đến’, chọc giận em trai cô nên mới bị đánh cho một trận.”
“Chuyện này đều là lỗi của thằng bé, vì một vài chuyện cũ giữa Triệu Thành và Hoa An nhà chúng tôi, cũng là vì bất bình thay cho chị gái nên mới nói vậy. Nhưng thằng bé không biết ăn nói dẫn đến bị đánh cũng là đáng đời. Sau khi về nhà lại bị cậu mình phạt cho một trận, về phần tiền thuốc thang gì đó, càng không cần các cô bỏ ra.”
“Chỉ có điều chuyện này, cậu của Tiểu Sơn thực sự rất tức giận, lúc về nhà ông ấy đã nổi giận mắng cho Tiểu Sơn một trận, cũng đã dạy dỗ em chồng tôi, còn yêu cầu hai mẹ con họ hết mùng ba ngày mai lập tức thu dọn đồ đạc về quê.”
“Cô Lâm, hôm qua cô đã đánh em chồng tôi một cái, cô có thể thu lại tức giận, sau đó nói với tướng quân Lương một tiếng, khuyên nhủ cậu của Tiểu Sơn, chuyện ngày hôm qua đã qua rồi, không cần phải đuổi em chồng tôi và Tiểu Sơn về quê không? Hai mẹ con họ đã ở nhà chúng tôi mấy năm, ở quê ngay cả nhà cũng đã cho người khác ở rồi, đâu còn chỗ để về nữa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận