Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 389 - Trở về Tân An 1

Lương Triệu Thành nắm lấy tay cô, cúi đầu xem đường chỉ tay của cô.
Bàn tay cô tinh tế trắng nõn, mềm mại không xương, nhưng đường chỉ tay lại rất rõ ràng, dù là những nếp nhăn cũng như được tô điểm.
Cô cho anh xem, nhưng anh cũng chỉ có thể xem được đường chỉ tay bây giờ của cô mà thôi.
Có lẽ là do Lâm Khê không biết hoặc do không để ý, trước kia cô có nói với anh, lúc cô bị bệnh có mơ hai giấc mơ.
Một giấc mơ về “Lâm Khê”, chỉ có một đoạn ngắn rất hỗn độn, không hoàn chỉnh.
Một giấc mơ khác là “Nhạc Khê” của ba mươi năm sau, hình như đã trải qua một cuộc đời hoàn chỉnh từ lúc sinh ra đến khi mười chín tuổi.
Nhưng giấc mơ có hoàn chỉnh hơn nữa thì sẽ nhớ rõ chỉ tay của người trong mơ sao?
Còn nữa, anh cứ cảm thấy, con người làm sao đột nhiên có thể biến thành một người khác?
Khoảng thời gian cô không ở đây, anh đã bình tĩnh suy nghĩ lại chuyện này, sau đó cảm thấy, có lẽ từ trước đến nay đều cùng một người, chẳng qua là do một đoạn ký ức nào đó của cô đột nhiên thức tỉnh cũng không chừng.
Một ký ức của kiếp khác.
Hơn nữa bởi vì ký ức của kiếp khác kia quá lâu, như trải qua một quãng đời khác, thật sự mà trải qua vài thập niên, còn đoạn ký ức ban đầu thì bị nhạt nhoà, cho nên mơ hồ trở nên vụn vặt và không hoàn chỉnh. Còn về việc tính cách thay đổi, tính cách năm đó của “Lâm Khê” là bởi vì trải nghiệm từ nhỏ của “cô” tạo thành, mà cô trở thành một “Nhạc Khê” khác là bởi vì hoàn cảnh trưởng thành khác nhau, gặp những người khác nhau, cách giáo dục cũng khác nhau, đương nhiên tính cách và cách cư xử hoàn toàn khác nhau.
Mà sau khi cô tỉnh giấc thì hầu như chỉ nhớ rõ một đoạn ký ức, tính cách cũng tự nhiên là tính cách của “Nhạc khê”.
Còn về Hạ Hướng Viễn, chắc hẳn cũng là nguyên nhân như vậy.
Cùng lắm tóm lược lại việc này cũng chỉ để cho bản thân yên lòng, nói ra thì không có bất kì ý nghĩa gì.
Cho nên lúc này anh nhìn tay cô, sau đó phủ lên, bao trọn bàn tay, nói: “Em nên nghĩ, đây vốn dĩ là em là được, đừng suy nghĩ lung tung nhiều, chuyện gì cũng nhìn về phía trước là được.”
Lâm Khê cong môi bật cười.
Ngược lại cô hỏi anh chuyện bên Tân An.
Bình thường công việc của anh bận rộn nên không rõ lắm với chuyện thường ngày ở thôn Lâm Hạ, tuy rằng có một vài chuyện là tin đồn nhưng chuyện của Lâm Khê và Trần Dã có liên quan đến nhau, chuyện anh biết đến nhiều và đúng hơn bên ngoài đồn thổi nhiều, ví dụ như chuyện của Diệp Mỹ Dung và Trần Đông Bình, còn có chuyện của nhà họ Trần.
Diệp Mỹ Dung bám riết nói bà ta có đứa con trai nhà họ Trần tên Trần Phúc đã ba tuổi, năm đó lúc bà ta bị Trần Đông Bình say rượu làm chuyện đồi bại thì bà ta vẫn đang có chồng chưa cưới.
Trần Đông Bình ỷ vào chuyện bà ta có thai nên bắt bà ta chia tay với người chồng chưa cưới kia.
Hiện giờ lại lôi chuyện cũ ra với bà ta, ly hôn mà không muốn chia tài sản?
Bà ta đâu có ngoại tình trong hôn nhân!
Nhưng bây giờ nhà họ Trần không còn lớn mạnh như lúc trước, Diệp Mỹ Dung tham lam, lại thêm đứa con trai không phải của mình, Trần Đông Bình cũng oán hận.
Ông ta nói thẳng, năm đó là Diệp Mỹ Dung dụ dỗ ông ta, sau đó năm lần bảy lượt chạy đến trước mặt vợ ông ta, khiến vợ ông ta tức đến chết, quay ra lại ngược đãi Tiểu Dã, khiến Tiểu Dã không chịu được mà bỏ nhà chạy đến nhà họ Lâm.
Nếu Diệp Mỹ Dung không chịu ký đơn ly hôn, ông ta sẽ trực tiếp kiện bà ta ra tòa, nói bà ta hại chết vợ trước của mình, ngược đãi con trai trưởng của mình, sau khi gả vào nhà họ Trần thì ngấm ngầm chiếm nhà máy nhà họ Trần, mấy năm nay bà ta còn hợp tác với mấy anh em nhà họ Diệp trộm mấy trăm ngàn trong nhà máy.
Trước đó cũng vậy, có cãi cọ, nhưng sau đó cũng có chứng cứ xác thực.
Người của nhà họ Diệp lập tức lo lắng, sau đó vạch mặt một phen, cuối cùng Diệp Mỹ Dung lấy một căn hộ rồi ký tên lên đơn ly hôn.
Sau đó Diệp Mỹ Dung mang Trần Gia Phúc đi, không, hiện tại không phải tên Trần Gia Phúc, mà là Triệu Gia Phúc.
Bởi vì nó không phải con trai Trần Đông Bình, mà là con trai của chồng chưa cưới Triệu Tiến của bà ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận