Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 144 - Em không còn nhớ nữa 3

Tại sao bỗng nhiên lại muốn đưa cô ra ngoài đi dạo một chút chứ?
Anh cũng không phải người lãng mạn gì.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.
Lâm Khê ngẩng đầu lên nhìn cằm của anh, vì có râu mọc nên có màu xanh đen một chút. Cô nghĩ đến cảm giác vừa đau vừa nhột khi cằm của anh đâm lên người mình, tim đập hơi nhanh, đưa tay lên sờ: “Có phải anh để ý chuyện trước kia của em không?”
Lâm Khê là người thông minh đến nhường nào.ebooktruyenfull.vip - Truyện Dịch Giá Rẻ Cập Nhật Mới Nhất !
Anh bỗng nhiên đến tìm cô, tâm trạng lại khác thường như vậy, còn hỏi cô tại sao trước kia sợ anh mà bây giờ lại thay đổi.
Người như anh, cô cảm thấy chuyện công việc rất khó để khiến anh trở nên như vậy.
Vậy thì chính là vì cô rồi.
Nhưng bản thân cô không hề đắc tội anh mà, còn công khai với bên ngoài rằng hai người đã kết hôn.
Vậy chỉ có thể là chuyện của trước kia.
Chuyện trước kia, thực sự là không có cách nào.
Cô trở thành Lâm Khê, phải chấp nhận toàn bộ tốt và xấu của ‘Lâm Khê’, chuyện này không là gì cả.
Nhưng cô cũng không muốn những thứ đó trở thành chướng ngại giữa hai người.
Trước kia anh còn nói cô là ‘quan hệ nam nữ tùy tiện’, luôn nhấn mạnh bảo cô cách xa người đàn ông khác một chút, có lẽ là vì chuyện của ‘cô’ và Hạ Hướng Viễn khiến anh băn khoăn trong lòng.
Vốn dĩ cô cảm thấy đây là chuyện không thể giải quyết, chỉ có thể giao cho thời gian.
Nhưng bây giờ cô lại rất muốn nói gì đó.
Cô nhẹ giọng nói: “Chuyện trước đây của em và Hạ Hướng Viễn, hoặc là chuyện rõ ràng trước đây em rất sợ anh, nhưng lần này anh quay về lại rất thích anh?”
Cô nói xong, cũng cảm nhận được cơ thể của anh hơi cứng đờ.
Anh hơi cúi đầu xuống nhìn cô.
Lâm Khê cắn môi: “Thực ra có rất nhiều chuyện của trước kia em không còn nhớ nữa.”
“Khoảng thời gian anh đi thành phố Bắc, em bị bệnh nặng, thường xuyên mơ mơ hồ hồ, sau đó có lẽ là khoảng vài ngày trước khi anh quay về. Sau khi em tỉnh lại, đã quên đi rất nhiều chuyện của trước đây, nhớ được một chút, nhưng hình như lại không nhớ được. Nhìn những chuyện trước đây như là nhìn những chuyện đã xảy ra trên một thân thể khác vậy, rất kì lạ.”
Cô rời khỏi lòng anh, cũng nhìn theo anh ra ngoài, nhìn về phía sóng biển cuốn đến bờ cát rồi lại rút ra biển. Nhìn một lúc rồi nói: “Lâm Khê trước đây thì em không biết, nhưng em thực sự không thích Hạ Hướng Viễn, không hề thích một chút nào. Thật ra nếu như em thực sự đã từng thích anh ấy cũng không có gì là không thể thừa nhận, nhưng em không thích, nên cũng không muốn nói là có.”
Cô hơi nhíu mày.
Giống như đang rất nhức đầu.
“Được rồi.”
Anh đưa tay kéo cô về: “Anh biết rồi, sau này em đừng lo chuyện này nữa, anh sẽ xử lý.”
Cô đã nói rất nhiều lần rằng cô thích anh.
Cô tựa vào trong lòng anh, nghe nhịp tim đập của anh, nghe hơi thở của anh, muốn hỏi anh anh thích cô đến nhường nào?
Nhưng lời đến khóe môi lại không muốn hỏi nữa.
Cô cũng không phải kẻ ngốc.
Bây giờ tính chiếm hữu của anh đã như vậy, nếu như thích nhiều hơn chút nữa, hình như cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt.
Vậy thì cứ như bây giờ đi.
Đối với cô mà nói, vậy đã đủ rồi.
Sau lần này quan hệ của hai người dường như đã ổn định hơn rất nhiều.
Lâm Khê nói chuyện mình đã kết hôn ở trường học, cũng sẽ không tránh nghi ngờ mà nói với người ngoài, người trong thôn rất nhanh đã biết được, vì chuyện này mà ai nấy đều đến nhà họ Lâm chúc mừng một phen.
Mặc dù nhà họ Hạ đã chuyển ra ngoài, nhưng Hà Quế Phân vẫn thường xuyên quay về thôn, Hạ Hướng Viễn cũng luôn giữ liên lạc với một số người trong thôn và trong ủy ban thôn.
Anh ấy nghe được chuyện này từ chỗ bí thư chi bộ thôn, Hạ Đông Điền.
Hạ Đông Điền nói với anh ấy xong, còn vỗ vai anh ấy, thở dài: “Qua rồi thì cứ để nó qua đi, nhìn về phía trước, chú nhìn ra được cháu là người có tiền đồ rộng lớn.”
Lúc đó anh ấy không lộ ra biểu cảm gì đặc biệt, chuyện cô và Lương Triệu Thành kết hôn kiếp trước đã xảy ra rồi.
Anh ấy đã sớm biết.
Anh còn nói chuyện vài câu với Hạ Đông Điền rồi mới rời đi.
Dọc đường đi còn gặp phải không ít người, vẫn chào hỏi từng người một, vẻ mặt không thay đổi.
Nhưng về đến nhà, đi vào phòng mình, anh ấy bỗng nhiên lại gạt hết những thứ trên bàn xuống, sách vở, bình mực, ly trà đều rơi loảng xoảng xuống đất, giống như đang đập vào trong tim, đâm ra rất nhiều lỗ thủng. Chỉ vậy thôi chưa đủ, anh ấy còn đá lật cả cái bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận