Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 479 - Không được 1

Tay Lâm Khê bỗng siết chặt.
Môi mím chặt nhìn Hạ Hướng Viễn, vì dùng sức nên tay đều run lên.
Hạ Hướng Viễn đương nhiên nhìn ra cô bỗng căng thẳng, vốn dĩ anh ấy cho rằng lúc anh ấy nói ra tin tức này mình hẳn là người ăn trên ngồi trước, nhưng thấy cô căng thẳng, anh ấy phát hiện anh ấy vốn không như vậy, ngược lại trong lòng như đột nhiên bị người ta mạnh mẽ bắt lấy, hít thở không thông lại còn đau đớn.ebooktruyenfull.vip - Truyện Dịch Giá Rẻ Cập Nhật Mới Nhất !
“Bởi vì em rời bỏ anh, gả cho anh ấy, cho dù sau này hai người ly hôn, anh cũng không thể nào không quan tâm đến anh ấy.”
Anh nhìn cô rồi dời đi ánh mắt, uống một ngụm nước lạnh trên tay, nặng nề thở ra một hơi mới tiếp tục nói: “Sau khi anh ấy ly hôn với em thì vốn không hề tái hôn, hoặc là nói, anh ấy còn chưa kịp tái hôn, sau khi em qua đời mấy năm, anh ấy gặp tai nạn máy bay rồi qua đời. Nếu anh nhớ không sai thì là năm 1995, nhưng tình huống cụ thể thì anh không rõ, bởi vì lúc anh về Tân An thì anh ấy đã qua đời, anh cũng chỉ kiểm tra một chút, lúc ấy công ty anh ấy đã đứng tên Tiểu Dã.”
Tiểu Dã, sao lại là Tiểu Dã?
Gia thế nhà họ Lương lớn, công ty của anh sao lại vào tay Tiểu Dã?
Cô nhìn anh ấy, anh ấy lại cười khổ, nói: “Anh không biết, anh cũng không rõ tình hình cụ thể. Anh đoán là Tiểu Dã đã giao dịch với nhà họ Lương, kiếp trước Tiểu Dã không giống bây giờ, sau khi em và anh Lương ly hôn thì vẫn luôn là anh Lương nuôi nó, không ai dám chọc nó. Em biết vì sao sau đó Trương Tú Mai và nhà họ Chu lại chết không?”
Bao gồm em gái anh ấy.
“Bọn họ toàn bộ chôn thân trong biển lửa, thiêu đến cả tro cốt cũng không còn.”
Đời này, mặc kệ là Trương Tú Mai hoặc cả nhà Chu Lai Căn, hay là gia đình nhà họ Trần, tuy nghèo túng nhưng kỳ thật đã tốt hơn kết cục ở kiếp trước nhiều.
Dù là anh ấy, sau đó cũng đã vật lộn với cậu mấy lần.
Ai dám xem thường cậu, xem cậu là con nít sao?
“Xin lỗi, Tiểu Khê.”
Anh ấy nhắm mắt, lúc mở mắt ra thì thấy cô đã đứng dậy, anh ấy nhìn vạt áo của cô: “Anh không cố gắng hết sức, kiếp trước anh không thể dùng hết sức mình để bảo vệ em, xin lỗi, nhưng đời này ngay từ đầu đã là quá muộn, hy vọng đời này em có thể bình yên.”
Lâm Khê nhìn anh ấy.
Tâm trạng của cô thật sự quá phức tạp, cảm xúc cuộn trào không dễ gì mới có thể miễn cưỡng kiềm chế, cho nên cũng không thể chỉnh đốn cảm xúc khác để thấy sự cô đơn của anh ấy.
Cuối cùng cô chỉ nói một câu “cảm ơn” rồi xoay người rời đi.
Hạ Hướng Viễn nhìn cô rời đi, nhìn cô vội vàng đi đến trước mặt Lương Triệu Thành, đưa tay nắm lấy tay anh, nhìn hai người ôm nhau rời đi, nhìn đến mức gần như chết lặng, như một bức tượng.
Anh ấy lại rót một ly nước lạnh, uống một ngụm.
Nhưng có nhiều nước hơn nữa cũng không trấn tĩnh được trái tim buồn đau.
Thật ra rõ ràng anh ấy có thể chờ, chờ Lương Triệu Thành xảy ra chuyện, khi đó anh ấy sẽ có trăm ngàn cách chậm rãi đến gần cô, nhưng rốt cuộc anh ấy vẫn không làm vậy.
Mà Lương Triệu Thành rõ ràng nhìn thấy Lâm Khê hoảng loạn đi đến.
Trước giờ anh chưa từng thấy cô hoảng loạn như vậy.
Anh kéo tay cô, quan tâm mà nhìn cô, hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Khê lắc đầu, anh bèn không nói gì nữa, mãi cho đến khi ra ngoài, lên xe, anh mới đưa tay ôm cô, trấn an mà vỗ về cô: “Dù có chuyện gì, anh đều ở đây. Có chuyện gì thì nói với anh, anh sẽ xử lý.”
Hiện tại anh cảm thấy mình thật sự quá mức nhân từ.
Có lẽ là ngay từ khi bắt đầu, biết được người kia là người sống lại một đời thì không nên để anh ấy lại có cơ hội mở miệng và làm loạn.
Anh không nói như vậy thì cũng thôi đi, nhưng anh nói như vậy, nước mắt của cô lập tức tuôn ra.
Đúng vậy, từ khi cô đến thế giới này, anh vẫn luôn ở đây.
Lúc cô là Nhạc Khê, cô rất độc lập, cô cảm thấy cô đã qua tuổi dựa dẫm ỷ lại vào một người, mất đi một người sẽ thấp thỏm lo âu.
Nhưng giờ mới phát hiện, hoá ra là bởi vì cô không yêu một người như thế.
Nếu thực sự yêu một người, nghe thấy anh sẽ xảy ra chuyện, sẽ vĩnh viễn rời khỏi mình thì sẽ sợ hãi như vậy.
Lúc này Lương Triệu Thành đã thầm lăng trì Hạ Hướng Viễn đến hàng ngàn lần.
Vốn định về nhà rồi mới nói, nhưng lúc này cũng không thèm quản, đưa tay ôm cô chặt hơn nữa: “Em biết cậu ta có trăm phương nghìn kế, chẳng qua chỉ là muốn khiến chúng ta không thoải mái, mặc kệ cậu ta nói gì đều không cần tin cậu ta.”
Lâm Khê lắc đầu.
Chuyện khác cô có thể không tin anh ấy, nhưng chuyện này thì cô tuyệt đối phải đề phòng với chuyện chưa xảy ra.
Cho dù là giả.
Hiện tại là năm 1992, anh ấy nói là năm 1995.
Không, ai biết anh ấy có nhớ nhầm hay không, dù sao người thời nay rất ít đi máy bay, cô định mười năm tới sẽ không cho anh đi máy bay!
Máy bay, máy bay trực thăng, khinh khí cầu gì cũng không được đi!
Lương Triệu Thành dỗ cô, trong lòng chán ghét Hạ Hướng Viễn vô cùng, lại hoàn toàn không biết nhiều năm tới mình đi ra ngoài đều phải bị Lâm Khê nghiêm khắc quản lý.
Nếu biết, chỉ sợ là trong lòng anh sẽ lăng trì Hạ Hướng Viễn thêm vài lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận