Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 442 - Nuông chiều mà không nhận thức được 2

Thằng chắt nội gọi một tiếng “bà hai”: “Bà hai, cùng với chúng cháu về nhà đi, bà đi rồi, ông nội bà nội mắng cha cháu một trận lớn, năm nay đón Tết cũng chẳng thoải mái ra sao. Vốn dĩ trước Tết cha cháu đã muốn qua đây tìm bà hai, nhưng mà ông nội nói anh chị lớn nhà họ Lâm đều đối đãi với bà hai rất tốt, bà hai ở đây đón Tết khẳng định cũng có thể vui vẻ, không bằng để bà hai vui vẻ đón Tết, rồi chúng cháu lại qua đây xin lỗi bà hai, đón bà hai về nhà ở mấy ngày.”
Thím Ngô vốn dĩ cũng không tức giận bao nhiêu, chỉ là không muốn đưa hết tiền tích cóp của mình lấp đầy cho một nhà thằng cháu trai mà thôi.
Vì vậy sau khi bà ấy nghe chắt nội nói lời này liền sờ sờ đầu của cậu ta, sau đó lại nắm lấy một đống kẹo nhét vào tay cậu ta, rồi dỗ cậu ta ra ngoài chơi, cuối cùng mới cùng cháu trai bà ấy nói: “Đại Lịch, thật ra thím cũng không phải tức giận với cháu, chỉ là thực sự không có nhiều tiền như vậy. Cháu cũng biết đấy, thím làm công ăn lương cho nhà họ Lâm, cũng mới chỉ hai năm, không ăn không uống, tiền công tổng cộng cũng chỉ có hai nghìn, nhưng đón một cái năm mới, thím cho cháu, cho em gái họ của cháu, đều mua biết bao nhiêu là đồ. Ngày lễ ngày tết, tiền trợ cấp cho trẻ con cũng không hề ít, còn có bản thân thím cũng phải chi tiêu, vì vậy số tiền mà thím tích kiệm được, tổng cộng chỗ đó thật ra cũng chỉ còn thừa không đến một nghìn.”
“Cháu đây vừa mới mở miệng thì đòi ba nghìn, thím nói thím không có, cháu liền nói nhà họ Lâm có tiền, kêu thím tìm nhà họ Lâm mở lời mượn tiền hộ, ôi trời ạ, cả cái đời này của thím cũng chưa từng đùng một cái đã đi tìm người ta mở lời mượn mấy nghìn như thế. Nói thật lòng, nhỡ đâu thím mà có bệnh tật gì không thể làm được việc, vậy tiền kia làm thế nào để trả? Số tiền tiết kiệm còn thừa chưa đến một nghìn kia của thím, thím cũng dự định giữ lại, nhỡ đâu đột nhiên bị bệnh tật gì thì cũng coi như là có tiền phòng thân, chuyện gì cũng không thể tuỳ tiện lấy ra dùng.”
Lâm Khê vẫn còn đang trong gian nhà chính, cháu trai thím Ngô vừa nghe thấy thím Ngô nói những lời như vậy, trên mặt bỗng chốc xấu hổ đến đỏ bừng.
Anh ta há miệng, trước đây còn có thể nói với thím Ngô, nhà họ Lâm là người nhân từ, trong nhà lại còn có tiền, bà mà thật sự có mệnh hệ gì, bọn họ cũng sẽ không quan tâm đến hai nghìn kia, nhưng những lời này nói ở trong nhà mình thì còn được, nói trước mặt Lâm Khê, anh ta vẫn không nói được ra ngoài.
Anh ta chỉ có thể lẩm bẩm: “Thím hai, thím mà có chuyện gì, tự khắc sẽ có chúng cháu, chúng cháu sẽ hiếu thuận với thím.”
Thím Ngô xua tay: “Thím biết, cháu là muốn tốt cho thím, cha mẹ cháu thì lại càng cùng thím có tình cảm nhiều năm, nhưng tình cảm là tình cảm. Hai ngày hôm nay thím cũng coi như là nghĩ rõ rồi, giữa họ hàng thân thích, vẫn lên khách sáo mà duy trì khoảng cách một chút thì mới tốt, nếu như sau này thím mà tốt thì có thể giúp đỡ cháu một chút, thím sẽ tự biết mà giúp đỡ cháu. Nhưng bây giờ thím vẫn còn đang làm giúp việc cho nhà người ta, trên người cũng chẳng có bao nhiêu đồng, thím giúp cháu hỏi nhà họ Lý bên cạnh rồi, bọn họ chuyên làm sửa chữa bày trí.”
“Bọn họ nói, chuyện xây nhà này, cũng không dưới ba nghìn, nếu như dưới ba nghìn thì trước tiên đừng có sửa chữa nữa, tường bên ngoài còn dùng được thì đừng vội sơn gì, đợi sau này lại tu sửa thì vẫn kịp, có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu tiền, sảng khoái vui vẻ, ngủ cũng được ngon giấc.”
Ngô Đại Lịch: ...
Ngô Đại Lịch mặt đỏ tía tai, hôm nay anh ta qua đây, xin lỗi dỗ dành thím hai của anh ta là thật, cũng không hẳn không phải là muốn đến mượn tiền.
Nhưng suy cho cùng anh ta vẫn là thành thực, bị thím Ngô nói như vậy, Lâm Khê ngồi một bên cười trong veo mà nhìn, những lời nói còn lại đều bị chặn lại họng, cuối cùng chỉ có thể giữ ngột ngạt ấm ức trong lòng mà rời đi.
Trước đây thím hai của anh ta hoàn toàn không phải như vậy, một năm nay, biến hoá làm sao lại lớn như thế cơ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận