Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 83 - Một Chuyện 2

Hạ Hướng Viễn nhìn đứa em gái trước mắt, trong mắt tràn đầy hoảng loạn, sợ sệt và non nớt, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt đậm phấn son mấy năm sau, nói lại một lần nữa, “Anh yêu cô ấy như vậy, nhưng cô ấy lại vì một trăm năm mươi nghìn đồng nhìn nhà chúng ta nhà tan cửa nát, cũng không chịu lấy anh.”
Anh ấy giơ tay chậm rãi gỡ bàn tay đang túm chặt lấy quần áo anh, khẽ nói: “Ông ta muốn bán, tại sao em lại để ông ta bán?”
Nhìn thấy ánh mắt ngây dại trong chốc lát của cô ta, anh ấy giật giật khóe miệng, khuôn mặt cứng đờ không có chút dịu đi, chỉ bổ sung tiếp một câu, “Yên tâm, ông ta không bán em được đâu.”
Anh ấy đã giăng lưới, sẽ khiến ông ta sớm cút vào tù, ngoan ngoãn ở trong đó, vĩnh viễn đừng có ra ngoài.
Ở kiếp trước, từ lâu anh ấy đã điều tra căn cơ gốc gác của từng kẻ đó một.
Tuy đã giăng lưới nhưng anh ấy không có cách nào nói rõ ràng với bọn họ.
Anh ấy không muốn ở lại thêm một khắc trong căn nhà đã không biết từng xảy ra bao nhiêu cuộc cãi vã, cuối cùng tràn ngập máu tươi, tối tăm ẩm thấp, khiến anh ấy nghẹt thở.
Nghĩ đến Lâm Khê khoác tay Lương Triệu Thành lại càng khiến anh ấy đau đầu.
Anh ấy đẩy bọn họ ra rồi lại ra ngoài.
Chỉ có điều lúc gần ra cửa, anh lại nói thêm một câu “Đừng đi tìm cô ấy, đừng đi tìm Tiểu Khê, chuyện này con sẽ giải quyết.”
Hạ Hướng Viễn rời đi, Hà Quế Phân và Hạ Mỹ Liên cuối cùng cũng ngưng khóc.
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.
Hà Mỹ Liên vô cùng hoang mang, nói: “Mẹ, ý của anh là gì vậy? Anh ấy không cho chúng ta đi tìm Tiểu Khê là cớ làm sao?”
Hà Quế Phân đau tới đứt gan đứt ruột: “Cái thằng này đã thành ra như vậy rồi, còn thương yêu Tiểu Khê như vậy, sợ làm tổn thương con bé, nhưng nó giải quyết, nó muốn giải quyết như thế nào đây? Cha con thì sao, con cũng sao đây? Nhà chúng ta phải làm sao?”
Hà Mỹ Liên nghe vậy càng thêm hoang mang: “Mẹ, con đi ra ngoài xem xem.”
Cô ta đi theo anh trai ra ngoài, muốn xem xem anh ấy có đi tìm Lâm Khê hay không.
Nhưng ra ngoài rồi, từ xa cô ta nhìn thấy anh trai mình đi vòng qua nhà họ Lâm rồi đi thẳng ra khỏi thôn Lâm Hạ.
Hà Mỹ Liên ngồi ở đầu thôn, đợi đến tận khuya cũng không đợi được anh trai cô ta trở về.
Nói đến Lâm Khê và Lương Triệu Thành.
Lương Triệu Thành về đến công ty thì cũng đã gần mười một giờ, họp hành và xử lý xong một số chuyện gấp thì cũng đã một giờ chiều, buổi chiều cùng Triệu Bắc bàn bạc chuẩn bị một số hạng mục đầu tư, Triệu Bắc mới tìm cơ hội hỏi anh, “Anh Thành, buổi sáng anh nói phải cùng chị dâu Lâm đi tới ủy ban thôn là có chuyện gì à?”
Lương Triệu Thành đi tới Bắc Thành hơn một tháng, có không ít việc ở hạng mục, tuy các hạng mục đều có nhân viên cụ thể theo sát nhưng có một số chuyện vẫn cần chính tay anh giải quyết, ngoài ra cũng có mấy hạng mục phải đấu thầu, còn có không ít người nghe nói anh đã về nên cũng gọi điện thoại tới, chính vì vậy anh mới vừa về đã bận rộn vô cùng, nhưng dù như vậy lại vẫn cùng Lâm Khê tới ủy ban thôn, buổi tối còn về sớm đi mua đồ ăn cho cô nấu cơm khiến Triệu Bắc hơi lo lắng.
“Không có chuyện gì, chỉ là để nhà họ Chu chuyển đi thôi.”
Nói xong anh ngừng một lát rồi nói tiếp, “Cậu đi sắp xếp một chút, xem xem đám Tiểu Từ hoặc đám ông Thái có căn nhà rẻ nào không, động tay động chân để bọn họ chuyển vào đó ở, sau này bọn họ có động tĩnh gì thì nói với tôi một tiếng.”
Đám Tiểu Từ và ông Thái đều là người trong đơn vị bộ đội của anh, sau này giải ngũ thì đến thành phố Tân An làm việc.
Tiểu Từ làm trưởng phòng ở một phòng bảo vệ thuộc một tập đoàn lớn, ông Thái lại mở một công ty bảo vệ, là kiểu mà Lâm Khê vốn nghĩ.
“Anh Thành,”
Lương Triệu Thành nói xong liền cúi đầu nhìn giấy tờ trong tay, không ngờ Triệu Bắc còn chưa đi, lại gọi anh một tiếng.
Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt do dự của Triệu Bắc nói, “Buổi sáng tiểu đoàn trưởng Diêu có gọi điện thoại tới, nghe nói anh về rồi, muốn hẹn anh chiều mai hoặc là tối mai ăn cơm, tập đoàn của bọn họ gần đây có một hạng mục chuẩn bị gọi thầu, vừa hay có thể gặp mặt bàn bạc.”
Tiểu đoàn trưởng Diêu là anh trai của Diêu Cầm - Diêu An Quốc.
Trước đây Triệu Bắc là một đại đội trưởng thuộc tiểu đoàn của Lương Triệu Thành, có quen biết với tiểu đoàn trưởng Diêu An Quốc hàng xóm, nhưng cũng không thân thiết cho lắm, vì vậy lúc nói chuyện riêng vẫn quen gọi anh ấy là tiểu đoàn trưởng Diêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận