Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 73 - Anh Ấy Đi Về Phía Cô 2

Dù sao cũng đã ở cùng nhau, cho dù là nhà có rộng, người sống ở lầu trên, người sống lầu dưới, nhưng cô nam quả nữ cộng thêm một đứa bé, người ngoài luôn thích nghĩ linh tinh, đương nhiên kết hôn càng nhanh càng tốt, không thì người chịu thiệt luôn là con gái.
Hơn nữa với tình hình của Lâm Khê, không kết hôn cứ khiến mọi người trong lòng không thoải mái.
Lương Triệu Thành quả thực là một đối tượng kết hôn không tồi, cơ thể to cao khỏe mạnh, lính giải ngũ, tuổi trẻ sự nghiệp thành công, công ty có được rất nhiều hạng mục lớn, những hạng mục này năng lực hay bối cảnh mà thiếu một cái đều không lấy được, mặt mũi tuy hơi dữ một chút nhưng như vậy cũng tốt, khí thế đó vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường.
Đối với Lâm Khê, xét chuyện nhà họ Chu vừa rồi, tối hôm qua anh còn đặc biệt tới tìm bí thư thôn, giúp Lâm Khê suy xét chu đáo, nếu không tuy ủy ban thôn đứng về phía Lâm Khê nhưng cũng không làm được chuyện trực tiếp trừ tiền lương của người ta.
Nhưng mà hai người qua lại với nhau lại khiến người ta không yên tâm lắm.
Lương Triệu Thành quá nghiêm túc, không phải dáng vẻ một người đàn ông thích một cô gái.
“Cũng rất tốt ạ.”
Lâm Khê rất coi trọng định nghĩa của người bên ngoài dành cho hai người, càng huống hồ chuyện ban nãy của nhà họ Chu, cũng khiến Lâm Khê càng coi trọng những người giúp đỡ cô, vì thế cô trả lời rất thật lòng, cân nhắc cẩn thận rồi mới nói: “Anh Lương là một người có trách nhiệm, mặt nào cũng đều vô cùng tận tâm, cũng không hề vượt quá khuôn phép. Các thím cũng biết thực ra chuyện đính hôn là trước khi mất bà nội vội vàng đính ước, bà nội không yên tâm cháu, nên cầu xin anh Lương đồng ý mối hôn sự này, còn anh Lương vì duyên cũ của hai nhà chúng cháu, không nhẫn tâm từ chối bà nội nên mới đồng ý, nhưng anh ấy là người tận tâm giữ lời, sau khi đã nhận lời thì đối xử với cháu và Trần Dã vô cùng tận tâm hết lòng.”
“Tuy nhiên chuyện cưới xin thì do bà nội cháu mới mất chưa lâu, cháu lại còn nhỏ, năm nay còn định học lại một năm, vì thế tạm thời vẫn chưa quyết định bao giờ kết hôn, ngoài ra cũng phải xem ý nhà anh Lương thế nào đã ạ.”
Trước đây không để ý tới người dân ở đây nên có thể phớt lờ chuyện đã đăng kí kết hôn, mặt không đỏ tim không đập không chút xấu hổ mà nói “đính hôn” thành “kết hôn”.
Lúc này đây càng không phải nói, Lâm Khê mặt không đổi sắc, trong lòng đã cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cũng may bây giờ là năm 1990, người ở đây không hề để ý tới việc có đăng kí kết hôn hay không, hơn nữa còn vô cùng coi trọng chuyện kết hôn, chỉ cần tổ chức lễ cưới, kính trà cha mẹ là coi như đã kết hôn, chỉ đăng kí kết hôn cũng không coi là đã kết hôn, Lâm Khê đành chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
Tuy nhiên câu nói này của Lâm Khê lại khiến sắc mặt chủ nhiệm Thu và thím Từ bỗng chốc nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Chủ nhiệm Thu: “Học lại một năm thi đại học? Ôi dời ơi, Tiểu Khê, không phải thím nói gì cháu, thím nhớ thành tích của cháu không phải rất bình thường sao? Cho dù học lại thi đại học cũng không chắc thi đỗ, sao có thể vì chuyện này mà làm lỡ dở chuyện kết hôn?”
Thi đại học không phải là chuyện dễ dàng, cả thôn Lâm Hạ mấy năm trước đây cũng phải mấy năm rồi mới thi đỗ được hai thanh niên trí thức, sau đó có một người đỗ trung cấp, một người đỗ cao đẳng, thành tích của Lâm Khê bọn họ đều vô cùng rõ ràng, làm gì có chuyện học lại một năm là có thể đỗ được đại học? Này không phải chuyện cười sao?
Lâm Khê nghiến răng như thể bị đau răng, cho dù thành tích của cô không tốt, cũng không nên trực tiếp nói với người ta như vậy chứ?
Nhưng sắc mặt chủ nhiệm Thu nghiêm túc nghiêm trọng, là thật lòng thật dạ nói với cô.
Lâm Khê chỉ đành giơ tay gãi đầu, chạm vào túi nói: “Thi không đỗ thì cũng học lại một năm, đến lúc đó thì xem thế nào ạ.”
Phản ứng này của Lâm Khê, trong mắt của chủ nhiệm Thu và thím Từ lại thành không muốn kết hôn nên cứ kéo dài ra.
Chỉ có điều không biết ý này của cô hay cũng là ý của Lương Triệu Thành.
“Tiểu Khê.”
Thím Từ nói, “Cháu nếu đã đính hôn với Lương tổng rồi, sau này cũng đặt tâm tư lên người cậu ấy, đừng vì chuyện khác mà dao động, nếu không.”
Chuyện bà ấy nói là chuyện nhà họ Hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận