Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 360 - Kinh ngạc 1

Sau khi mẹ Hứa tắt điện thoại của cha Chu rồi gọi điện cho bạn học của mình ở học viện Mỹ thuật, hàn huyên vài câu mới nói: “Hôm nay nghe Đan Đan nói ký túc xá nó có một cô bé tên là Lâm Khê, là thủ khoa khoa xã hội thành phố Tân An, có chuyện như thế này không vậy?”
Bạn học cũ của mẹ Hứa còn thực sự biết Lâm Khê.
Dù sao cũng là thủ khoa khoa xã hội từ chối Đại học Bắc Thành mà lựa chọn theo học học viện Mỹ thuật bọn họ, cái loại chuyện như này cả một cái lịch sử của học viện Mỹ thuật cũng chỉ có mỗi cô là như thế.
Ông ấy cười nói: “Đúng là có một cô bé như vậy, vậy mà lại là bạn học của con gái nhà bà sao? Vậy không tệ, tôi nghe bên viện thầy Phó nói, tranh vẽ của đứa trẻ này cực kỳ có năng lực và hiểu biết, hiếm thấy người nào có nền tảng kỹ năng lại còn vững chắc. Con gái nhà bà và cô bé kia làm bạn học rất không tồi, mấy đứa nhỏ mà, tiếp xúc với nhiều người ưu tú là chuyện tốt.”
Mẹ Hứa cắt đứt điện thoại, ngây người ra một lúc rồi mới đi vào trong phòng con gái của mình.
Hứa Đan nằm trên giường không nói chuyện.
Mẹ Hứa ngồi lên trên giường, đợi một lúc mới nói: “Mẹ nghe về chuyện bạn học kia của con rồi.”
Hứa Đan sững người, sau đó đột ngột quay đầu, trừng mắt nhìn bà ta, nói: “Bạn học cái gì? Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
Mẹ Hứa vươn tay xoa xoa nhẹ lưng cô ta, nói: “Đan Đan, con đừng lo lắng, chuyện này là do mẹ gọi điện thoại đến nhà họ Chu và trường học để hỏi, cái dáng vẻ này của con, mẹ không thể không lo lắng được. Thật ra chuyện này cũng không tính là chuyện lớn gì, con từ nhỏ đều thuận buồm xuôi gió quen rồi, những bạn học bên cạnh con có người đến từ năm sông bốn biển, đều là những người ưu tú ở mọi nơi. Những người này tương lai có lẽ sẽ trở thành trợ lực của con, có thứ then chốt, cần tranh thì phải tranh, nhưng cũng cần học được cách quan hệ với những người ưu tú đó.”
Hứa Đan mím môi.
Cô ta muốn nói, cô ta cũng không đến nỗi là loại người không thể chịu đựng như vậy.
Nhưng mấu chốt là, cùng Phó Vân Lương làm việc, trở thành học trò của thầy Tề, vẫn luôn là tâm nguyện và động lực mấy năm gần đây của cô ta.
Vốn dĩ nghĩ lên đại học là có thể rồi, bây giờ trong chốc lát lại biến mất.
Còn có, mới là ngày nhập học đầu tiên, bị người khác nghe thấy cô ta và Chu Vân Vân nói những lời dung tục thấp kém đó, tuy rằng lúc đấy cô ta một câu cũng không nói, tuy rằng những lời Lâm Khê trách mắng không phải nhằm vào cô ta mà nói, đống nước đó cũng không hất lên trên người cô ta. Nhưng cô ta lại cảm thấy từng câu nói cũng là đang đối đầu vào cô ta, cô ta cũng cảm thấy như có một phát tát tát trên mặt mình, đau nóng như lửa đốt.
Cô ta từ nhỏ đã kiêu ngạo, làm gì chịu phải những điều như này?
Cô ta nhìn mẹ cô ta, cuối cùng vẫn không nói ra lời.
Tuy cô ta không hẳn là quá thích Chu Vân Vân, nhưng bạn bè cô ta rất ít, Chu Vân Vân đã là người bạn duy nhất tương đối thân thiết với cô ta rồi, cô ta cũng không hề muốn mất đi người bạn này.
Cô ta trầm mặc một lúc mới nói: “Vậy học trò của thầy Tề thì sao? Mẹ, trước đây ông nội từng nói qua với thầy Tề, muốn thầy Tề nhận con làm học trò, nhưng thầy Tề nói đợi sau khi con lên đại học, tham gia những đề mục và tiến trình dạy học của nhà trường rồi thì lại nói. Vì vậy con vẫn luôn nghĩ rằng, đợi lên đại học rồi thì sẽ tìm cơ hội làm trợ lý của trợ giảng Phó, giúp đỡ sự việc triển lãm tranh của tháng mười hai sắp tới. Nhưng bây giờ Vương Nhiên nói, anh họ cậu ấy thậm chí là thầy Tề cũng cực kỳ tán thưởng Lâm Khê, sau đó giáo viên chủ nhiệm lớp con cũng chọn cậu ta làm lớp phó học tập, vậy cơ hội này có khả năng là của cậu ta rồi.”
Mẹ Hứa nhíu mày.
Trên thực tế, bà ta từ chỗ cha Chu bên kia có được thông tin là triển lãm tranh kia đã xác định để Lâm Khê làm trợ lý của triển lãm tranh đó rồi.
Bà ta hít nhẹ một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đan Đan, con đừng nghĩ ngợi lung tung, cái triển lãm tranh đó cũng không phải chỉ cần mỗi một người giúp đỡ, nếu như bên trường học quyết định con bé đó trợ giúp, nếu là như vậy thì con càng phải quan hệ tốt với con bé đây. Bây giờ con tranh cãi lớn với nó, vậy mới là thật sự không còn một chút cơ hội nào.”
“Nhưng mà thầy Tề vốn dĩ không muốn thu nhận thêm học trò nữa, nếu như muốn thu nhận thì nhiều nhất cũng chỉ thu nhận một người, nếu như thầy ấy thu nhận cậu ta, vậy con lại chẳng có khả năng gì nữa.”
Cô ta rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói.
“Đó là chuyện sau này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận