Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 233 - Lương Triệu Thành khi mới nhập ngũ 3

Lâm Khê nói như vậy Trần Dã lập tức muốn xông ra ngoài đuổi theo bọn họ đòi đồ về, nhưng lại bị Lương Triệu Thành giữ lại, nói: “Có độc gì chứ, đừng nghe chị em nói linh tinh.”
Trần Dã quay đầu nhìn chị cậu thì thấy Lâm Khê đang cười, hóa ra là đang trêu chọc cậu.
Trần Dã bị chọc trong chốc lát trở nên bức bối.
Cái này chỉ là một chuyện bên lề, còn về Diệp Mỹ Dung rốt cuộc chỉ là đơn thuần chán ghét cô, hay là có một mục đích khác, cũng không vội đi làm rõ sự việc ngay bây giờ, dù sao đã biết Diệp Mỹ Dung tìm đến Trương Tú Mai và Chu Lai Căn là được rồi.
Ngày hôm sau chính là hai chín tháng mười hai âm lịch, buổi chiều bọn họ lên tàu hỏa, phải ngồi khoảng hơn ba mươi tiếng, ngày mai đêm ba mươi Tết buổi chiều gần năm giờ mới đến nơi.
Hiện đang là thời gian của Lễ hội Xuân, trạm tàu hỏa người đông nghìn nghịt, trước đây Lâm Khê cũng đã nghe nói những năm trước kia tàu hỏa màu xanh lá cây (1) trong những ngày Lễ hội Xuân nghiêm trọng như thế nào, nhưng nghĩ kĩ thì đó chắc hẳn là sau giai đoạn cuối của giữa những năm chín mươi với số lượng ngày càng tăng của dân lao động nhập cư mới phát triển ngày càng nghiêm trọng như vậy. Nhưng mà nhìn vào phòng chờ của trạm tàu hỏa đều đầy ắp người thì cô mới biết bản thân nghĩ những điều quá đương nhiên rồi, lúc này đây người cũng không hề ít.
(1) Tàu hỏa màu xanh lá cây: Tàu chậm, ồn ào, không có điều kiện với màu xanh lá cây rừng và trang trí màu vàng chạy trên hệ thống đường sắt Trung Quốc từ những năm 1950, loại bỏ dần vào đầu thế kỷ 21
Bọn họ mang theo hai cái vali, Lương Triệu Thành kéo một cái, cái còn lại không cần Lâm Khê hoặc Trần Dã phải bận tâm, bởi vì cùng bọn họ đồng hành còn có một anh lính tại ngũ, tên là Trịnh Siêu.
Nhà Trịnh Siêu và nhà họ Lương sống trong cùng một khu quân sự, anh trai cậu ấy và Lương Triệu Thành là bạn bè cùng nhau chiến đấu từ khi còn nhỏ.
Tàu hỏa xanh lá cây toa giường mềm mỗi gian có bốn cái giường, nếu như ba người bọn họ ở phòng bốn người thì cần phải có thêm một người vào ở cùng, bản thân Lương Triệu Thành đương nhiên không tâm đến chuyện này, nhưng bởi vì Lâm Khê, vậy mà cũng bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn, cho nên anh trực tiếp mua luôn bốn vị trí giường nằm. Có điều thời gian Lễ hội Xuân như này mà lãng phí vé tàu quả thực là có lỗi quá rồi vì vậy anh để lại tấm vé tàu này cho Trịnh Siêu.
Trịnh Siêu vui vẻ đến nỗi mắt đều xanh cả lên, trực tiếp cùng người khác thay đổi ca trực, xin phép toàn bộ kỳ nghỉ hàng năm tích gọn từng chút một của mình, phối hợp với hành trình của Lương Triệu Thành và Lâm Khê, cùng đi cùng về.
Hành lý của cậu ấy cực kỳ nhẹ nhàng tiện lợi, nhìn hai cái vali to đùng của Lương Triệu Thành, đương nhiên phải đến kéo giúp rồi.
Không đơn giản chỉ là hành lý, ngoài ra người đi Lễ hội Xuân nhiều, Lương Triệu Thành sợ lúc chen lấn sẽ không bảo vệ được hai người họ, cho nên thuận tiện giao Tiểu Dã cho cậu ấy.
Vẻ mặt Trần Dã nhăn nhó, nói: “Em không cần người chăm sóc, tự em vẫn có thể đi!”
Lâm Khê vỗ vai cậu một cái: “Em rất lợi hại, ở nơi trống trải có lẽ ai cũng sẽ không làm gì được em, nhưng em nhìn những nơi đông nghịt người như này xem, em mới cao đến eo của người ta, lát nữa bắt đầu chen chúc, em bị chèn ép ở phía dưới, cái gì cũng không thấy, thở cũng không thở được, như vậy rất nguy hiểm.”
Sau đó không quên dạy dỗ cậu một lúc: “Vì vậy lúc nào chị cũng nói với em đừng bao giờ bỏ bữa sáng, em đã thấp hơn các bạn cùng tuổi rất nhiều rồi.”
Quá hiểm độc.
Tiểu Dã bực mình!
Đen mặt lại cả một đường đi cũng không để ý đến người phụ nữ này.
Mấy năm nay, chỉ có cậu làm người khác tức, không ai có thể làm cậu tức giận.
Chỉ là lần đầu tiên lúc Trịnh Siêu gặp Lâm Khê hình như có chút bất ngờ, biểu cảm có chút ngạc nhiên kỳ quái, trên đường đi cũng nhìn cô nhiều hơn. Lâm Khê nhận ra cậu ấy nhìn mình, nên lễ phép cười với cậu ấy, mặt Trịnh Siêu trong chốc lát đỏ bừng, suýt chút nữa cúi rạp người kính lễ.
Chỉ là sau đó cậy ấy cũng biết như này không hợp lý, nên trưng ra một gương mặt chững chàng, sau đó cũng không lén nhìn người ta nữa.
Có điều cậu ấy trưng ra một khuôn mặt căng thẳng nhưng trong lòng lại buồn rầu, cậu ấy thực sự không phải thấy chị dâu xinh đẹp mới lén nhìn chị ấy, chỉ bởi vì cậu ấy thấy cô nhìn trông quá giống một người bạn của mẹ cậu ấy nên mới nhìn nhiều hơn, nếu khiến anh Triệu Thành hiểu lầm thì cũng thật là!
Cậu ấy không có bậy bạ như thế!
Lâm Khê cảm thấy vị đồng chí này quá đáng yêu, cô quay đầu nhìn Lương Triệu Thành, trong lòng nghĩ, không biết lúc anh mới nhập ngũ, có phải sẽ có dáng vẻ như này hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận