Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 122. Huyết Nhân Ngẫu

Chương 122. Huyết Nhân Ngẫu
Kết quả này khiến Lý Hiên mơ hồ đoán được, hắn bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Cùng với sự xuất hiện của dấu ấn, cuối cùng Lý Hiên đi đến bên cạnh một dòng sông đang chảy.
"Con sông này cách địa điểm Tần Nguyệt bị thương khi nãy rất gần."
Lý Hiên quan sát vị trí mình giải cứu Tần Nguyệt khi nãy, rồi lại nhìn dòng sông chảy xiết, ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
"Với thân phận thiên mệnh của Tần Nguyệt, nếu như ta không đến cứu nàng, rất có thể nàng sẽ rơi vào dòng sông này, từ đó gặp gỡ cơ duyên."
Lý Hiên tiến đến gần hơn, quan sát con sông này bằng Góc Nhìn Thượng Đế, phát hiện ra rằng có một dòng nước ngầm đang dâng trào dưới dòng sông.
Góc Nhìn Thượng Đế của Lý Hiên quét qua nhiều lần nhưng không nhìn thấy gì, hắn chỉ có thể dựa theo ấn ký trên trán Tần Nguyệt, đi xuống theo dòng sông.
Sau khi đi được năm nghìn thước, Lý Hiên dừng bước bên cạnh một khu vực thủy sinh, Góc Nhìn Thượng Đế quét qua nước sông, hắn phát hiện một tiểu động phủ ẩn bên dưới lớp rong.
Thông qua Góc Nhìn Thượng Đế, Lý Hiên nhìn thấy lưu quang trận pháp lóe lên bên trong động phủ.
"Xuống dưới tìm kiếm xem sao!"
Lý Hiên cử ba mươi Huyết Phân Thân đi xuống tìm kiếm, sau nửa giờ sục sạo, đám Huyết Phân Thân vậy mà không thu hoạch được gì.
"Không thấy gì sao?"
Lý Hiên ngạc nhiên, hắn rõ ràng đã nhìn thấy động phủ thông qua Góc Nhìn Thượng Đế, cũng thấy được một trận pháp kỳ dị.
Nhưng, ngay cả động phủ mà đám Huyết Phân Thân còn không thấy được, huống chi là trận pháp kỳ dị bên trong động phủ​.
"Quả nhiên, chuyện này lại xảy ra, lần trước cũng giống như vậy, nói cách khác, vật thuộc về thiên mệnh chi tử, người khác rất khó có thể thấy được.
Quan hệ giữa ta và Tần Nguyệt thân mật nên mới có thể nhìn thấy động phủ, thậm chí những thứ ta nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ của nó."
Nhìn thoáng qua trận pháp kỳ lạ, Lý Hiên suy tư một lát, cuối cùng cũng bỏ qua ý định điều tra, hắn định đợi đến khi Tần Nguyệt tỉnh dậy thì cùng đến nơi này với nàng.
Lý Hiên cũng không lo có người nhanh chân đến trước, ba mươi Huyết Phân Thân ở dưới sông, ngay cả động phủ còn không nhìn thấy chứ đừng nói đến trận pháp, người khác càng không thể lấy được nó.
Vì vậy, Lý Hiên ôm Tần Nguyệt vào lòng, nhẹ nhàng nhảy lên vai người đá, điều khiển nó lao về hướng thành Bạch Vân.
Đồng thời, Lý Hiên đưa ra một mệnh lệnh.
Đó chính là, đánh chết bộ tộc Huyết Thử tội ác ngập trời bằng tất cả sức mạnh, để chúng cảm nhận được sự tuyệt vọng khi bị truy sát.
Thời gian trôi qua.
Không lâu sau, Lý Hiên đã về đến khu vực lân cận thành Bạch Vân.
Người đá quá bắt mắt, Lý Hiên vẫn muốn sống một cuộc sống yên bình nên đã hủy bỏ Triệu Hồi Người Đá, ôm Tần Nguyệt bước vào thành, quay về tiêu cục Bạch Vân.
Cẩn thận đặt Tần Nguyệt lên chiếc giường mềm mại của mình, Lý Hiên nhẹ nhàng đắp cho nàng.
Trong sự cố lần này, Lý Hiên càng để tâm đến Tần Nguyệt, không muốn nàng có chút tổn thương nào, vậy nên đương nhiên muốn giữ nàng bên cạnh, tự mình chăm sóc.
'Ting! Đệ tử Diệp Phàm của ngài nhận được một giọt Ma Thần Chi Huyết trong một hang động không xác định, đột phá hai tầng liên tiếp.'
'Ting! Ngài nhận được năng lực: Nhạc Khúc Thần Cấp.'
'Ting! Ngài nhận được năng lực đặc thù: Huyết Nhân Ngẫu.'
"Huyết Nhân Ngẫu? Đó là thứ gì?"
Lý Hiên không hề chú ý đến Nhạc Khúc Thần Cấp, mà ngược lại, hắn lại chú ý đến năng lực đặc thù tên là Huyết Nhân Ngẫu này.
Chỉ riêng cái tên Huyết Nhân Ngẫu đã khiến người ta có cảm giác mặt trái, có vẻ như không phải là một năng lực quá mặt phải.
Với sự nghi vấn, Lý Hiên dự định mở phần giới thiệu có liên quan ra, xem xem đây rốt cuộc là loại năng lực gì.
Hắn đột nhiên sửng sốt, dần dần lộ ra vẻ chợt hiểu.
"Huyết Nhân Ngẫu, thì ra đây là con rối bằng máu, thú vị."
Lý Hiên nảy sinh hứng thú nồng đậm với Huyết Nhân Ngẫu, vô cùng muốn thử luyện chế.
Tuy nhiên, vẫn còn một Tần Nguyệt suy yếu trên giường, Lý Hiên cũng không hề rời đi mà ngược lại hắn còn kiểm tra tình trạng hồi phục của Tần Nguyệt, sau khi thấy không có vấn đề gì thì mới an lòng.
Đến lúc này.
Lý Hiên mới có thời gian xem xét hai quả dung tâm nọ, nghĩ về tác dụng dung hợp thiên phú của chúng.
Nhớ đến cảnh Tần Nguyệt mở bàn tay nhỏ bé đưa quả dung tâm cho hắn trước khi hôn mê, Lý Hiên cảm thấy ấm áp trong lòng.
Hắn quan sát màu sắc của bầu trời, một lần nữa điều chỉnh lại chăn cho Tần Nguyệt, rồi xoay người bước vào bếp. đồng thời quan sát tình hình của Tần Nguyệt bằng Góc Nhìn Thượng Đế, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau hai giờ.
Tần Nguyệt, người chìm trong giấc ngủ sâu, dần mở mắt ra, đôi mắt to trong veo nhìn lên, nhìn gỗ tử đàn trên đỉnh giường, nàng hơi lơ đãng.
Đợi đến sau khi nhận ra mình đang nằm trên giường của Lý Hiên, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tần Nguyệt chợt ửng hồng.
Hơn nữa, thấy Lý Hiên ang canh giữ bên cạnh mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dần đỏ lên.
"Tỉnh rồi à, uống chút cháo đi, vi sư nấu chút cháo cho ngươi."
Thấy Tần Nguyệt tỉnh lại, Lý Hiên đứng dậy và bước đến bên cạnh chiếc bàn, chuẩn bị mở nắp đậy cháo gạo ra.
“Ôi chao! Sư tôn nấu cháo?"
Tần Nguyệt mở to mắt đầy ngạc nhiên, rất kinh ngạc khi sư tôn nấu cháo cho nàng.
Nhớ đến chuyện sư tôn chưa bao giờ đặt chân vào bếp, Tần Nguyệt hơi lo ngại về cháo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận